Ngô Bình vung chân đạp nát chiếc kiệu, vươn tay lôi thanh niên kia ra.
“Rắc!”
Sức mạnh vô biên của anh khiến bả vai của thanh niên kia lập tức vỡ nát. Đối phương gào thét thảm thương, giận dữ nói: “Dám ra tay với bản quan, to gan lắm!”
“Chát!”
Ngô Bình tát vào mặt thanh niên, lạnh lùng bảo: “Mở mắt chó ra mà nhìn, tôi là Tổng đốc Hưng Long! Một chức quan cỏn con như anh dám lộng hành ở địa bàn của tôi, anh nghĩ tôi sẽ không giết người sao?”
Vị quan kia biết anh là Tổng đốc nhưng lại không hề e sợ, còn khinh bỉ nói: “Tổng đốc như anh ấy hả, ban đầu Hoàng đế đã phong một lượt hơn ba nghìn người. Nhưng đến nay, số Tổng đốc còn sống chỉ còn hơn một nghìn thôi. Tổng đốc chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực. Anh không binh không quyền, còn chẳng bằng một chức quan cỏn con như tôi!”
Ngô Bình đáp trả: “Anh nói không sai. Chức Tổng đốc này chẳng đáng là gì. Nhưng bất kể chức Tổng đốc có vô giá trị đến mấy, tôi vẫn có quyền giết chết anh!”
Thanh niên nọ hoảng sợ kêu lên: “Có gì từ từ nói. Tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi”.
Ngô Bình lạnh giọng: “Theo lệnh ai?”
“Tất nhiên là Phòng Y dược. Tất cả hoạt động thương mại của hai ngành y, dược đều do Phòng Y dược quản lý. Các anh sản xuất thuốc phi pháp, tôi đã cảnh báo trước rồi. Nhưng người của anh không nghe, tôi chỉ đành dùng biện pháp mạnh thôi”.
Ngô Bình tức giận: “Vớ vẩn! Đảo Hưng Long là địa bàn của tôi, từ khi nào đến lượt Phòng Y dược mấy người quản lý vậy? Bây giờ anh báo cho Phòng Y dược, bảo họ cử người đến đây. Tôi cho anh một ngày. Nếu trong một ngày mà vẫn không gặp được họ thì tôi sẽ giết các anh!”
Thanh niên kia đảo mắt: “Được, tôi báo ngay”.
Có vẻ người này có chỗ dựa nên không sợ, viết một bức thư rồi ném vào không khí. Lá thư này liền biến thành một luồng sáng trắng rồi bay đi. Đây là một pháp khí đưa thư khoảng cách xa, tên là “phi thư”, tốc độ cực nhanh, chỉ trong vài phút là gửi đến người nhận.
Sau khi phóng phi thư, vị quan trẻ tuổi kia kia nói: “Tổng đốc Ngô, tôi biết đến danh tiếng của anh. Có điều triều đình không giống bên ngoài, có năng lực không bằng có chỗ dựa. Chỗ dựa của tôi là Tướng quốc đấy!”
Ngô Bình đáp: “Thế à? Vậy nếu bây giờ tôi đánh chết anh, Tướng quốc có giúp anh sống lại được không?”
Không tiếp nối chủ đề này được nữa, vị quan trẻ tuổi khẽ thở dài, đoạn nói: “Tôi là Du Xuân Ba, quan tuần sát của Phòng Y dược, thất phẩm”.
Ngô Bình phớt lờ đối phương. Anh phất tay một cái, khu vực tuyệt đối liền bao trùm nhà máy, phòng ốc bị sụp đổ lập tức khôi phục, ngay cả máy móc cũng trở về nguyên trạng!
Nhưng Ngô Bình không có cách hồi sinh những công nhân kia, đành sai người xử lý thi thể.
Lý Mai hỏi: “Huyền Bình à, chúng ta vẫn sản xuất thuốc chứ?”
Ngô Bình đáp nhẹ: “Tất nhiên là có. Yên tâm, chuyện tương tự sẽ không tái diễn đâu”.
Trong lòng anh biết rõ, chuyện hôm nay nếu không phân rõ cao thấp, người của triều đình sẽ mặc sức ức hiếp vị Tổng đốc này!
Du Xuân Ba và tuỳ tùng có ba mươi hai người tổng cộng. Lúc này họ đều đang quỳ dưới đất để chờ kết quả. Nếu Phòng Y dược không cử người đến, họ sẽ bị Ngô Bình giết chết.