Ngô Bình: “Ồ, con đường này còn có chủ nhân?”
Lâm Nhu: “Ừ, người này rất mạnh, những người trúng lời nguyền như bọn tôi đều là nô lệ của cô ta”.
Ngô Bình: “Cô ta là ai?”
Lâm Nhu nhìn Ngô Bình nói: “Ngô Bình, cô ta muốn gặp cậu nên tôi mới mời cậu đến đây”.
Ngô Bình cũng không ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cô ta lại muốn gặp tôi?”
Lâm Nhu: “Cô ta biết thân phận của cậu, giáo chủ Hắc Thiên”.
Ngô Bình cười mỉa: “Biết rồi mà còn muốn gặp tôi, lá gan cô ta không nhỏ”.
Không biết từ bao giờ người trong quán bar liên tục đi ra khỏi quán, lúc này trong quán bar rộng lớn chỉ còn lại mấy người Ngô Bình.
Lúc này một người đồ đen cao gần hai mét đẩy một người phụ nữ ngồi xe lăn đi ra, từ đầu gối trở xuống bà ta không có chân, hơn nữa không có hai tay, thậm chí mắt cũng rỗng tuếch, không có nhãn cầu.
Cô ta để đầu trọc, có hai vết sẹo khá sâu trên đầu, một vết sẹo cứa ngang qua khuôn mặt trái, một vết sẹo cứa ngang qua cổ, vô cùng ghê rợn. Cô ta không lớn tuổi, chưa đến ba mươi, người phụ nữ kỳ lạ này vừa xuất hiện, mấy người Giang Nguyệt Hân đều đứng lên, vẻ mặt rất cung kính.
Người phụ nữ không có cảm xúc nói: “Giáo chủ Ngô, nghe danh đã lâu”.
Ngô Bình ngồi trên sofa, nhìn người phụ nữ này nói: “Không ngờ tôi sẽ gặp được cao thủ Vu đạo ở đây”.
Người phụ nữ: “Tôi tên là Yên Ly, thánh nữ của Thánh Vu Môn”.
Thánh Vu Môn? Ngô Bình nói: “Chưa từng nghe”.
Yên Ly: “Giáo chủ Ngô chưa từng nghe đến cũng không lạ gì, vì Thánh Vu Môn đi vào Á Mã chỉ mới bảy năm. Bảy năm nay, tôi luôn tích lũy sức mạnh, bây giờ thời cơ đã chín mùi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Cô có liên quan đến Thiên Quỷ Giáo?”
Yên Ly: “Giáo chủ Thiên Quỷ Giáo là đồng minh của tôi”.
Ngô Bình nheo mắt: “Thế nên cô muốn gặp tôi là làm việc thay Thiên Quỷ Giáo?”
Yên Ly: “Đúng thế, Thiên Quỷ Giáo muốn giết cậu”.
Nghe thế, Lâm Nhu kinh ngạc nói: “Thánh nữ, trước đó cô không nói muốn làm hại Ngô Bình”.
“Câm miệng!”, Yên Ly quát.
Lâm Nhu lập tức im lặng, vẻ mặt rất đau khổ.
Ngô Bình nhíu mày: “Cô nghĩ chỉ dựa vào cô là có thể giết được tôi?”
Yên Ly lạnh nhạt nói: “Tu vi của cậu không cao, giết cậu không khó”.
Ngô Bình: “Nếu cô muốn giết tôi, chắc không có hứng thú nhiều lời nhảm nhí với tôi nhỉ?”
Yên Ly: “Giáo chủ Ngô là người thông minh, nếu giáo chủ Ngô chấp nhận lời nguyền của tôi, trở thành nô lệ có thể miễn phải chết”.
Ngô Bình cười nhạo: “Tôi không có hứng thú làm nô lệ”.
Đôi mắt Yên Ly bỗng lóe lên tia sáng màu tím, ngay sau đó ánh đèn ở cả quán bar trở thành màu tím đậm, sức mạnh kỳ lạ và mạnh mẽ bao trùm lấy cả quán.
“Tôi tốn năm năm, tiêu phí vô số nguyên liệu để bày bố đại trận chú thuật trên con đường này, dù Chân Quân đến đây thì cũng sẽ bị chú thuật của tôi giết chết”, Yên Ly lạnh nhạt nói.