Ngoài Yardley, mọi người đều bị khống chế, Ngô Bình nhìn Bạch Lang: “Anh có biết chuyện tinh thạch linh hồn không?”
Bạch Lang gật đầu: “Tôi biết, đám người đó bày bổ một trận pháp, có thể hút hết sức mạnh linh hồn trong không trung”.
“Anh có tư cách vào được trận pháp đó không?”
Bạch Lang lắc đầu: “Chỉ có trở thành thành viên cốt cán của họ mới có thể tiến vào trong trận pháp”.
“Anh nói thử xem chúng là ai?”
“Thần Minh”, Bạch Lang nói: “Là một tổ chức do đám người đó có quyền có thế nhất ở nước Bạch Ưng và các nước xung quanh thành lập”.
Thế là Ngô Bình hỏi kỹ hơn mới biết Thần Minh được thành lập thế nào.
Thì ra nước Bạch Ưng ủng hộ tư bản tối cao, được coi như thiên đường của người giàu. Tất nhiên các ông trùm tư bản của nước Bạch Ưng đều có cách thức riêng của mình.
Dần dà tài sản của các ông trùm tích lũy qua nhiều thế hệ đã đạt đến mức đáng kinh ngạc, đồng thời dần hợp lực với các thế lực Tiên Giới để đạt được thứ mình mong muốn, cũng chính là sự trường sinh.
Tiên Giới cung cấp một ít đan dược, các ông trùm tư bản làm việc cho những người ở Tiên Giới. Thiết lập trận pháp luyện hồn này, đồng thời che đậy sự thật với mọi người dân là một trong những việc các ông trùm tư bản phải làm. Còn có rất nhiều việc tương tự như thế, đại trận Luyện Hồn Trận chỉ là một trong số đó.
Ngô Bình hỏi: “Các nhà tư bản giàu có này có thể lấy được đan dược thế nào?”
Bạch Lang: “Tôi biết vài người đã sống đến hơn năm mươi tuổi, một người có tuổi thọ lâu nhất sống đến hơn một ngàn ba trăm tuổi”.
Ngô Bình cười nhạo: “Hơn một ngàn ba trăm tuổi? Người tu hành sống lâu như thế cũng không bao nhiêu, ông ta đúng là sống lâu thật”.
“Người đàn ông sống đến hơn một ngàn ba trăm tuổi trông trẻ hơn tôi, nghe nói ông ta có thế lực lớn chống đỡ, có thể lấy được đan dược tốt nhất”.
Ngô Bình: “Có thể có tác dụng thần kỳ như thế ít nhất cũng là đan dược cấp bảy, thế lực đó không tiếc lấy số đan dược đó đưa cho người khác”.
Bạch Lang: “Chủ yếu hỏi mấy chuyện này để làm gì?”
Ngô Bình nhìn hắn: “Tôi muốn lấy tất cả tinh thạch linh hồn đi, anh có biết nó được đặt ở đâu không?”
Bạch Lang: “Hàng năm tôi đều có thể được chia cho không ít cả tinh thạch linh hồn. Theo quan sát của tôi trong nhiều năm qua, cứ nửa năm thì mấy người bên trên sẽ lấy tinh thạch một lần”.
Dừng một chút, hắn lại nghĩ tới gì đó bèn nói: “Chủ nhân, tôi có một người em họ làm việc cho bọn họ, theo những gì nó nói với tôi thì mỗi năm đám người đó sẽ lén giấu một phần tinh thạch linh hồn, số lượng khoảng một phần ba”.
Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Sao em họ anh lại biết được chuyện này?”
Bạch Lang: “Ông chủ đó thích phụ nữ, vợ của em họ tôi cũng là một trong những người phụ nữ của ông ta, cho nên nó cũng được quan tâm đặc biệt, chịu trách nhiệm về một số chuyện bí mật”.
Ngô Bình: “Đại trận này tồn tại bao nhiêu năm rồi”.
Bạch Lang: “Ít nhất là tám trăm năm rồi. Tám năm trước, hình như còn có các đại trận khác, chỉ là tôi không rõ lắm”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Thảo nào vùng đất này rất ít khi xuất hiện người tu hành xuất sắc, có đại trận này rồi, cho dù người có tài đến mấy cũng sẽ trở nên bình thường”.
Bạch Lang rất ngạc nhiên: “Chủ nhân, đại trận luyện hồn mà cậu nói có tác dụng lớn đến thế sao? Nó có thể ảnh hưởng đến tất cả người trên vùng đất này?”
“Đương nhiên, cũng bao gồm cả anh”, Ngô Bình nói.
Bạch Lang lẩm bẩm: “Tôi không biết, tôi cứ tưởng tinh thạch là năng lượng hấp thụ từ trong không khí, hóa ra nó đang hại người”.
Ngô Bình: “Các anh cũng là đồng lõa, những thứ như Cocaine sẽ khiến tinh thần con người lâng lâng, càng dễ mất hồn lực”.
Bạch Lang không phải người có lòng tốt, hắn chỉ cảm thấy chuyện này làm tổn hại đến hắn, gia đình và bạn bè hắn thôi, hắn lập tức hỏi: “Chủ nhân cần tôi làm gì?”
Ngô Bình: “Tìm ra nơi cất giữ tinh thạch linh hồn thông qua em họ của anh. Sau khi hoàn thành việc này, tôi cũng có thể cho anh đan dược, để anh có thể dễ dàng sống mấy trăm tuổi như họ”.