Trên núi chỉ có hơn bốn mươi sạp hàng, Ngô Bình đều đã đi qua, nhưng cuối cùng chẳng mua thêm được gì. Tuy cũng có nhiều món đồ khá ổn, nhưng anh không có việc dùng đến hoặc giá quá cao nên Ngô Bình không mua.
Cuối cùng anh đã đi tham quan xong một lượt nên quay về chỗ ban đầu với Hoa Kiếm Thành. Khi ra chỗ để xe, Hoa Kiếm Thành bảo tài xế khởi động xe rồi cả hai về Đệ Nhất Cư.
Vừa về đến nơi, Ngô Bình đã chạy vào phòng để nghiên cứu những món đồ vừa mua được.
Lần này, anh đã mua được khá nhiều dược liệu cùng linh dược trong túi nhị nguyên của ông Lâm với lò luyện đan của anh thì thật ra anh có thể luyện chế đan dược được rồi.
Sau đó, anh lấy cây nhân sâm nhỏ ra. Nó rất đặc biệt, vì thế Ngô Bình đã lấy kim châm cứu ra rồi châm lên nó.
Ngay sau đó, cô nhân sâm bắt đầu phồng to, loáng cái biến thành một người mập mạp có linh khí bức người. Ngô Bình ngạc nhiên hô lên: “Linh dược cấp năm thượng phẩm”.
Anh dùng củ nhân sâm này làm chủ dược, sau đó thêm vài vị thuốc khác là có thể luyện chế ra một loại đan dược có thể khiến cơ thể người tiến hoá mạnh mẽ. Nhưng luyện chế đan dược này cần dùng đến dược lực đặc biệt trong Hoá Yêu Cỏ.
Tối đó, Ngô Bình chỉ suy nghĩ cách luyện chế đan dược này.
Sang hôm sau, Lư Thần lại đến chơi, sau đó mời Ngô Bình đến Lư phủ để chữa bệnh cho ông nội hắn.
Ngô Bình đã đồng ý nên ăn sáng xong là thu xếp lên đường ngay.
Người của Lư Thần đã chuẩn bị xe riêng cho anh, bên trong còn có người phục vụ chu đáo.
Chiếc xe chạy trên đường vững vàng, khoảng gần năm tiếng nữa thì đến nơi.
Đây là loại xe có thể chạy trong môi trường chân không nên có vận tóc cả nghìn cây số một giờ, tốc độ không chậm hơn bay nhưng lại an toàn và ổn định hơn.
Cả đoạn đường, Ngô Bình với Lư Thần tán ngẫu với nhau. Nhờ đó, anh đã biết nhà họ Lư trỗi dậy được là vì bố của Lư Thần có thể trở thành đại tướng quân, công lao nhờ cả vào ông nộI hắn.
Ông nội của Lư Thần chỉ là một người bình thường, nhưng ngày xưa từng có ơn với một cậu thiếu niên.
Sau này, cậu thiếu niên ấy đã trở thành chân tu mạnh mẽ, giờ là đại đệ tử hàng đầu của một môn phái lớn. Sau khi có thực lực rồi, cậu thiếu niên ấy đã về tìm ông của Lư Thần để trả ơn. Chỉ cần ông nội Lư Thần còn sống thì người đó vẫn hỗ trợ nhà họ Lư.
Đó cũng là lý do vì sao Lư Thần và người nhà họ Lư sợ ông cụ bị bệnh, một vì tình thương, hai là vì nếu ông cụ mất rồi thì họ sẽ mất chỗ dựa.
Vì thế, sau khi ông cụ bị bệnh, bố của Lư Thần là Lư Chân đã không tiếc tiền của để mời các bác sĩ giỏi cùng thuốc tốt để cải thiện tình trạng cho bố mình.
Thấy ông cụ không cầm cự được lâu nữa, Lư Thần lo lắng, chỉ cần nghe ai bảo ở đâu có linh dược là sẽ sai người đi mua ngay. Không ngờ, sau đó lại gặp Ngô Bình.
Sau khi biết chuyện, Ngô Bình hỏi: “Nghe vẻ nhà anh rất có điều kiện, ông cụ lại chưa quá cao tuổi, mới 80 thôi mà sao đã mắc bệnh trọng?”
Lư Thần: “Tôi và bố tôi cũng đã nghĩ về chuyện này, sau đó còn nghi có người hãm hại. Nhưng tra mãi cũng chẳng thấy gì”.
Ngô Bình: “Nếu ông cụ bị người ta hãm hại thì đệ tử hàng đầu kia có ra mặt trả thù không?”
Lư Thần: “Có chứ, người đó từng bảo ai dám động đến ông tôi thì ông ấy sẽ tiêu diệt cả nhà kẻ thù mà”.
Ngô Bình: “Ừm, thế tôi bắt đầu hiểu ra vấn đề rồi”.
Lư Thần thở dài nói: “Nếu ông tôi không còn nữa, e rằng cha tôi sẽ khó giữ được cái mũ đại tướng quân. Ngoài ra, toàn bộ sản nghiệp, địa bàn nhà họ Lư tôi, cũng sẽ bị bọn họ chiếm mất. Thậm chí, người nhà họ Lư có thể sống sót hay không vẫn còn chưa biết”.
Ngô Bình gật đầu: “Thiếu soái, tôi hiểu lo lắng của anh, yên tâm đi, nếu tôi đã đến, thì chắc chắn sẽ dốc toàn lực ứng phó”.
Lư Thần chân thành nói: “Tôi tin tưởng thần y! Hôm qua, tôi và cha đã nói chuyện điện thoại, ông ấy nói chỉ cần thần y có thể chữa trị được cho ông tôi, nhà họ Lư nguyện ý đưa toàn bộ linh dược gom được trong mấy năm nay cho thần y, để báo đáp ơn đức của thần y!”