Ngô Bình: “Ồ, nói nghe thử xem”.
Hắc Sơn trưởng lão: “Tham gia “Đại hội tuyển tài” ở Kim Đô, nếu được chọn, có thể tiến vào thư viện. Trở thành học sinh ở thư viện thì chỗ dựa chính là thư viện lớn mạnh, vậy thì sẽ không có ai dám có ý cướp Thánh Môn của cậu”.
Thanh Ngưu cười lạnh: “Ai mà không biết gia nhập vào thư viện là chiện vô cùng khó. Mỗi năm người Kim Đô các người muốn vào thư viện thì có được bao nhiêu người?”
Hắc Sơn trưởng lão: “Muốn thành học sinh của thư viện thì vô cùng khó khăn. Thế nhưng vị ở trước mặt tư chất bất phàm, tôi nghĩ là không có vấn đề gì”.
Thật ra Ngô Bình cũng lo về một loạt phiền toái sắp tới, vì thế cậu hỏi Hắc Sơn trưởng lão: “Người nào cũng có thể tham gia đại hội tuyền tài sao?”
Hắc Sơn trưởng lão: “Đúng thế, chỉ cần là Nhân Tộc thì đều có thể tham gia cả”.
Ông ta giải thích thêm cho Ngô Bình, tuyển tài đại hội thật ra là để tuyển chọn nhân tài cho bốn thư viện lớn. Trong đó, thư viện ở bên trong Kim Đô gọi là thư viện Kim Long.
Thư viện truyền thừa đã lâu, có rất nhiều tri thức và tài nguyên, dần dần biến thành thành học viện, rất nhiều Nhân Vương và Chúa tể đến từ các học viện này. Ví dụ như Chúa tể hiện tại cũng từng học tại thư viện Kim Long nay là học viện Kim Long.
Người tham gia đại hội tuyển tài tới từ các nơi của Thánh Cổ Đại Lực. Chỉ trăm người lọt vào top 100 của đại hội mới có thể tham gia cuộc thi của học viện. Mà cuộc thi tuyển của học viện còn khó hơn, mỗi lần học viện chỉ tuyển được mười mấy người. Mà cứ 5 năm một lần chiêu sinh, chia đều ra thì mỗi năm tuyển 3-4 người mà thôi.
Nghe xong, Ngô Bình hỏi: “Khi nào đại hội tuyển tài diễn ra?”
“Có thể tham giá bất cứ lúc này vì nó kéo dài tới nửa năm, hai tháng sau mới kết thúc”.
Ngô Bình hỏi quá trình thi tuyển, Hắc Sơn trưởng lão thành thật đáp.
Hoá ra đại hội này rất nghiêm khắc, mỗi một hạng mục thi thì đều có điểm, tổng điểm sẽ cộng tất cả lại. Sau khi đại hội kết thúc, 100 người điểm cao nhất sẽ có slot tiến vào thi trong học viện Kim Long. Còn về cuộc thi của học viện Kim Long thì mỗi lần mỗi khác, cái này thì Hắc Sơn trưởng lão cũng không biết nhiều.
Sau khi hỏi xong, Ngô Bình mới nói với Thanh Ngưu: “Tạm thời không giết, anh canh chừng ông ta, chờ tôi vào được học viện rồi hẵng thả!”
Thành Ngưu gật đầu, tay túm một cái, Hắc Sơn trưởng lão biến mất, cũng không biết là giam giữ ở đâu.
“Công tử, đại hội tuyển tài chỉ là một cơ hội. Cậu có tư chất phi phàm, muốn giành slot 100 cũng không khó!”
Ngô Bình thấy anh ta nói tới chuyện học viện thì cười hỏi: “Không tin tôi có thể thi đậu học viện à?”
Thanh Ngưu: “Cậu có cơ hội nhưng cuối cùng thế nào thì tôi không dám đảm bảo!”
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra muốn trở thành học sinh của học viện thì khá khó, việc này tạm thời bỏ qua, chờ tôi bán xong hàng đợt này rồi thì sẽ tới Kim Đô!”
Trong mấy ngày kế, ngày nào Ngô Bình cũng luyện đan, mấy người Triệu Vân Cơ giúp cậu quản lý Thần Đan Các. Rảnh rỗi rồi, Ngô Bình đã giúp họ tăng tu vi.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, Ngô Bình đã bán được gần hết đan dược, cậu quyết định tới Kim Đô tham gia đại hội tuyển tài.
Sau khi bàn bạc, cậu định dẫn theo Thanh Ngưu và Liễu Mỵ, Phương Lập và Triệu Vân Cơ ở lại quản lý Thần Đan Các.
Kim Đô cách chỗ họ khá xa, ba người đi một hồi thì nghỉ. Bây giờ Ngô Bình mới cảm thấy đại lục này rộng lớn. Ở thế tục, thậm chí là ở Tiên giới, mỗi lần cần đi đâu, cậu không tốn nhiều thời gian. Nhưng mà lần này cậu đã nghỉ ngơi ba lần mà chưa thấy ranh giới của Kim Đô nữa.
Lúc này, ba người tiến vào một thị trấn không lớn. Vừa đáp đất thì Ngô Bình đã ngửi thấy mùi thịt, cậu nhìn sang hướng kia thì thấy một tiệm ăn.
Bên ngoài tiệm ăn có dựng vài cái lều, trong lều chứa khoảng bảy, tám bàn. Sâu hơn nữa thì còn thấy thêm vài bàn, việc làm ăn không tệ, gần như bàn nào cũng đều đầy khách.
Mấy người tìm bàn lớn ngồi xuống, phục vụ chạy tới, thân thiện hỏi: “Ăn gì ạ?”
Ngô Bình hỏi: “Có món gì ngon?”
“Ở chỗ rách nát thì làm gì có đồ ngon!”, câu trả lời của phục vụ nhíu mày, ai buôn bán mà nói thế chứ?
Cậu cũng không định so đo nên nói: “Có gì bưng lên hết đi!”
Phục vụ sửng sốt, bưng hết? Hắn ta nhìn thoáng qua Ngô Bình rồi nói: “Quý khách, giá không rẻ đâu ạ!”