Đường Băng Vân: “Tôi từng hợp tác với họ, Phương Vĩnh Thương là đại tướng ba sao trấn thủ Tây Nam, thi thoảng ông ấy vẫn nhờ bọn tôi giúp”.
Ngô Bình tò mò: “Ông ấy nhờ lính đánh thuê bọn cô làm gì?”
Đường Băng Vân: “Nước Thân Độc ở phía Nam hay cử cao thủ tới đánh lén dân quân của chúng ta nên đương nhiên chúng ta phải phản công rồi. Nhiệm vụ của chúng tôi là xử lý các cao thủ ấy”.
Ngô Bình nói: “Ra thế, xem ra biên giới bất ổn thật”.
Đường Băng Vân: “Đương nhiên, hầu như ngày nào chẳng có người chết, không có hôm nào bình yên hết! À, chúng tô còn giúp đại tướng huấn luyện các chiến sĩ nữa, những người được chọn lọc ra đều rất giỏi, chỉ cần huấn luyện thêm một chút là cực siêu luôn”.
Từ nhỏ, Ngô Bình đã có mơ ước gia nhập quân đội nên nói: “Lần sau mà có cơ hội hợp tác tiếp, cô nhớ gọi tôi nhé”.
“Được”, Đường Băng Vân cười nói.
Chiếc xe đi tới một khách sạn năm sao của khu vực tên là Đường Hoàng. Khách sạn này là sản nghiệp của Đường Môn, các đệ tử của môn phái ra ngoài làm nhiệm vụ ở tại đây sẽ tiện và an toàn hơn.
Trong khách sạn có một khoảng sân rộng để xây hòn non bộ, trồng hoa cỏ nên rất thơ mộng, đây là nơi mà Đường Băng Vân và Ngô Bình sẽ nghỉ lại đêm nay.
Ngô Bình quan sát rồi cười nói: “Băng Vân, nếu người ngoài mà vào đây ở thì bao tiền một đêm?”
Đường Băng Vân: “Chỗ này là của tôi, thi thoảng cũng nhận khác bên ngoài, giá là 90 nghìn một đêm”.
Ngô Bình: “Đắt thế!”
Hai người đi vào trong, trang thiết bị bên trong thật sự rất sang trọng, tất cả đều là hàng cao cấp.
Ngô Bình hài lòng nói: “Sau nay mỗi khi đến Thiên Kinh, tôi sẽ ở đây”.
Đường Băng Vân: “Được thôi, tôi cho anh một cái thẻ là có thể ở miễn phí trong 32 khách sạn khắp cả nước”.
“Cảm ơn”.
Ngô Bình bỏ hành lý xuống rồi nghiêm túc nói: “Xây Đường Lâu ở Thiên Kinh chắc không phải quyết định nhất thời của Đường Môn đúng không?”
Đường Băng Vân bình thản đáp: “Đương nhiên, để xây dựng nơi đó, người của Đường Môn đã kinh doanh ở Thiên Kinh chín năm và chuẩn bị đâu ra đấy rồi”.
Ngô Bình: “Nhưng trong điện thoại cô bảo Thiên kinh sẽ có gió tanh mưa máu là sao?”
“Thì có nhiều người không muốn chúng tôi đến đây nên chắc chắn họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để ngăn cản, chết chóc là chuyện hiển nhiên. Ông nội bảo tôi tới là muốn tôi giúp Đường Lâu có thể trụ lại ở Thiên Kinh”.
Ngô Bình: “Cô bảo tôi tham gia lễ cắt băng khánh thành là cố ý kéo tôi xuống nước à?”
Đường Băng Vân nhìn anh: “Thì anh là chồng sắp cưới của tôi còn gì, tôi không dựa vào anh thì dựa vào ai?”
Ngô Bình liếc cô ấy một cái: “Cô cũng tận dụng triệt để quá đấy!”
Anh nói tiếp: “Những người khác định đối phó với Đường Lâu thế nào?”
Đường Băng Vân: “Ở dưới chân Thiên Tử thì đương nhiên sẽ dùng tới vương pháp”.
Ngô Bình: “Ý cô là họ sẽ dùng quyền của chính quyền ư?”