Ngô Bình cũng biết sức mạnh tinh thể lằng nhằng hơn những gì mình vừa luyện nhiều, ví dụ như sức mạnh tinh thể cấp 20 có cả trăm nghìn lần biến đổi, mỗi sự biến đổi khác nhau đều tương xứng với một bối cảnh sử dụng khác nhau.
Anh nói: “Thế cũng được”.
Tàu chiến đã lơ lửng trên không nhiều ngày, Ngô Bình nhảy lên đó. Trước mặt anh có một cột sắt, anh áp tay lên trên thì có một ý chí mạnh mẽ xuất hiện.
“Ai thế?”, ý chí đó hỏi với giọng nghiêm nghị.
Ngô Bình: “Thánh Nhân, tôi là Lý Huyền Bình”.
Giọng nói kia: “Cuối cùng cũng có Thánh Nhân xuất hiện trong nhân gian rồi à? Tốt lắm, ta là hạm linh của con tàu chiến mang hiệu Nguyên Xương này”.
Ngô Bình: “Ra là tiền bối hạm linh, cách đây không lâu, Thần tộc đến định lấy con tàu này, nhưng vãn bối đã ra tay và mang nó đi trước. Hôm nay, vãn bối mới dám mở tàu, hi vọng tàu Nguyên Xương có thể giúp ích cho con người”.
Giọng nói kia hỏi: “Cậu có thân phận gì?”
Ngô Bình: “Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ”.
Hạm linh: “Đế quốc có bao nhiêu thần dân?”
“Hàng nghìn tỷ dân”.
Hạm linh: “Thánh Nhân, Hoàng đế cai trị cả nghìn tỷ dân, cậu đã đủ tư cách có Nguyên Xương! Lý Huyền Bình, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối chuẩn bị xong rồi”.
Vù!
Một phù quang phát sáng mang theo khí tức thánh hoàng mạnh mẽ dội vào trong đầu Ngô Bình, sau đó dung hợp với dương thần của anh.
Ngay sau đó, Ngô Bình cảm thấy hình như hạm linh của Nguyên Xương này đã biến thành một phần trong anh, anh đã hiểu rõ hoàn toàn về nó. Tàu chiến đã biến thành một hoá thân của anh, như vậy thì Ngô Bình có thể dễ dàng điều khiển nó và phát huy được uy lực mạnh nhất.
Tất cả cửa của tàu Nguyên Xương mở ra, mỗi một khoang tàu đều ứng với một thời không rộng rãi, có thể chứa đến cả tỷ binh sĩ.
Ngoài ra, các phẩu pháo và cung cũng xuất hiện.
Nhờ tàu Nguyên Xương mà thần niệm của Ngô Bình có thể dễ dàng che phủ cả đại lục Côn Luân.
Mấy ngày qua, mọi khâu chuẩn bị đã xong, các đại thần leo lên tàu Nguyên Xương, đi qua cửa khoang là họ tiến vào một không gian rộng lớn, ở đây có một đại điện.
Nhưng Ngô Bình không có mặt ở đây, anh phóng to cơ thể thành một người khổng lồ cao ba nghìn mét rồi đứng ở đầu tàu, thả sức phóng uy lực của Nhân Hoàng ra.
Bát vệ đều có mặt trên con tàu chiến này, ngoài ra còn có đủ bá quan văn võ, họ cứ thế tiến về phía Nam.
Con tàu chầm chậm bay trên không, mỗi khi đi đến đâu, nó tạo thành một bóng râm khổng lồ đến đấy, dân chúng đều ngẩng lên nhìn. Khi họ trông thấy Nhân Hoàng ở đầu tàu cùng con tàu chiến khổng lồ thì đều sôi trào nhiệt huyết.