Ông ta đánh một quyền ra, quyền như sấm chớp, khí thế như núi cao.
Trương Tiểu Bình không động đậy, đối phương vừa chuyển động, cơ thể anh đã thủ một tư thế theo bản năng, tay phải phất lên, tay trái kéo.
"Rắc!"
Không biết bằng cách nào, cánh tay của người đàn ông trung niên bị Trương Tiểu Bình bắt lấy, sau đó bị bẻ thành mấy đoạn. Ông ta hét lên thảm thiết sau đó bị đá bay.
Đến lúc người đàn ông trung niên lăn trên mặt đất thì đã phun máu tươi, bị thương nặng!
Một đòn đã đánh bại Nhân Tiên, kết quả này khiến chính Trương Tiểu Bình cũng giật cả mình, không khỏi ngây người ra.
Cách đó không xa, Thần Chiếu thấy cảnh này thì kinh ngạc nói: "Thực lực của chủ nhân khiếp quá, cảnh giới Lực đã có thể đánh bại Nhân Tiên rồi. Đến sau khi Trúc Cơ thì chủ nhân còn ghê gớm đến mức nào nữa?"
La Thiên Tướng: "Hình cảnh của Hoá Kình trong truyền thuyết đúng là khủng bố. Lúc đầu tôi cũng thử tu luyện Hình cảnh, nhưng nửa chừng thì phải bỏ".
Đường Tử Di: "La tông chủ mà cũng không thành công à?"
La Thiên Tướng lắc đầu: "Quá khó. Không phải tôi không nỗ lực mà là tố chất của tôi không đủ. Muốn đạt được Hình cảnh, ít nhất cũng phải đạt được tiêu chuẩn thiên kiêu".
Đường Tử Di: "Dường như Ngô Bình mới bắt đầu thôi, chắc là anh ấy sẽ còn đột phá lên tầng chín".
La Thiên Tướng: "Thần cảnh của Hoá Kình càng huyền diệu, nếu nó luyện thành thì thậm chí có thể bất ngờ giết được cả Địa Tiên trong nháy mắt".
Bên này, đôi mắt xinh đẹp của Minh Li sáng rỡ, cười nói: "Ác Bưu, chỗ dựa của anh thua rồi, tới lượt anh rồi đấy!"
Vẻ mặt Ác Bưu thay đổi, hắn bỗng đứng dậy cười nịnh: "Bình gia, trước đây tôi chỉ đùa thôi mà. Cậu quả thật thực lực kinh người, Ác Bưu tôi tâm phục khẩu phục..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Trương Tiểu Bình đạp một phát, ngất luôn tại chỗ.
Những người đi theo Trương Tiểu Bình tới đây bỗng hò reo, có những người còn lập tức chạy tới đánh đập Ác Bưu đã ngất.
Nửa tiếng sau, Ác Bưu bị những người thân của người bị hại đánh chết, thi thể vứt luôn xuống sông. Thế là địa bàn của Ác Bưu cũng thuộc về Trương Tiểu Bình luôn.
Hơn nữa, Ác Bưu chết, Minh Li lục soát được từ trong nhà hắn hơn ba triệu tiền báu. Có số tiền này, Minh Li dễ sống hơn nhiều rồi.
Trương Tiểu Bình chiến một trận đã nổi danh, những người xung quanh không còn dám tới địa bàn của anh làm bừa nữa. Nhưng bọn họ vẫn phải cống nạp cho bang Ác Cẩu.
Ngày hôm sau, bang Ác Cẩu kia lại phái người tới, yêu cầu mỗi tháng phải nộp thêm hai trăm nghìn tiền báu, tổng tiền phải nộp của hai khu vực là năm trăm nghìn.
May là địa bàn của Ác Bưu rộng lớn hơn, phí bảo kê của hai chỗ gộp lại cũng miễn cưỡng hơn năm trăm nghìn, trừ đi chi phí các kiểu thì còn lại ít lợi nhuận.
Đêm đó Minh Li bày mấy chục bàn tiệc, chúc mừng Trương Tiểu Bình đánh bại Ác Bưu. Một đám người thay phiên mời rượu Trương Tiểu Bình, may là tửu lượng của anh rất tốt, ngàn ly không say.
Hơn mười giờ tối, một chàng trai tới quán ăn. Dương Giác nói: "Hôm nay chúng tôi nghỉ, quán không mở".
Chàng trai thản nhiên nói: "Tôi không tới để ăn cơm. Tôi nghe nói ở đây có một vị Bình gia, mới mười bảy tuổi đã đánh bại Nhân Tiên. Tôi muốn gặp cậu ấy".
Minh Li nhìn chàng trai này một cái rồi nói: "Cậu em, cậu tìm Bình gia làm gì? Chỉ để gặp mặt vậy thôi à?"
Chàng trai giơ tay phải của mình ra, tay phải của anh ta lại có màu bạc, phát ra ánh sáng vàng, anh ta khẽ nói: "Tôi cũng mười bảy tuổi, mới bước vào Tiên Thiên. Nghe nói ở đây có cao thủ nên muốn cọ xát".