Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Người như gã chắc chắn có thầy dạy. Chị yên tâm, chuyện này để em lo”.
Nghe được câu này, Bạch Băng lập tức thở phào. Cô ấy tin Ngô Bình sẽ không lừa mình.
Lúc này, đồ ăn được mang lên. Bạch Băng không muốn ăn, cứ ngồi đó nhìn Ngô Bình ăn thôi. Anh ăn rất ngon lành, tốc độ ăn cũng nhanh. Cô ấy nhìn một hồi thì bật cười.
Ngô Bình hỏi: “Chị cười em à?”
Bạch Băng nói: “Nhìn em ăn thấy thích thật. Sau này em thử phát sóng ăn uống xem sao?”
Ngô Bình đáp: “Cái đó thì thôi. Nhưng chị thích nhìn em thì cứ nhìn đi nhé”.
Nhoáng một cái, anh đã ăn xong, cà phê của Bạch Băng mới vơi phân nửa.
Sau khi lau miệng, anh hỏi: “Đám cưới của gã đó tổ chức vào hôm nào thế?”
Bạch Băng đáp: “Thứ Ba tuần sau, ở khách sạn Vạn Long của Hải Thành, nghe bảo nhà gái đã bao trọn khách sạn”.
Ngô Bình cười nói: “Được. Giờ chúng ta bàn xem, chị muốn trả thù như thế nào?”
Bạch Băng lắc đầu: “Chị chưa biết, nên mới nhờ em đề xuất”.
Ngô Bình cười bảo: “Chị tìm em là đúng rồi. Đối phó hạng lừa đảo chuyên nghiệp này thì mình phải dùng cách chuyên nghiệp. Nếu chị lỗ mãng xông vào đám cưới và bảo Mã Tuấn Kiệt là tên lừa đảo, thì trăm phần trăm sẽ bị bảo vệ ném ra ngoài. Làm vậy không chỉ không trả được thù mà còn bị tẩn một trận, làm trò cười cho người khác”.
Bạch Băng hỏi: “Vậy chị phải làm sao?”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, Ngô Bình cười bí ẩn: “Chuyện này cứ giao cho em. Thứ Hai chúng ta sẽ đến Hải Thành, đến hôm thứ Ba, em sẽ dành tặng một món quà bất ngờ cho Mã Tuấn Kiệt”.
Bạch Băng nói: “Nghe bảo bố vợ của gã có tiền có thế, có khi nào…”
Ngô Bình đáp nhẹ: “Đừng lo, mọi chuyện có em lo rồi!”
Trong tích tắc ấy, Bạch Băng có cảm giác an toàn vô cùng. Cô ấy khẽ gật đầu: “Cảm ơn em”.
Ngô Bình: “Không cần cảm ơn, chị là chị của em mà”.
Nhớ tới chuyện của Bạch Băng khi trước, Ngô Bình hỏi: “Chị, bác gái sao rồi ạ?”
Bạch Băng lắc đầu: “Mẹ chị vẫn thế, giờ đang dưỡng bệnh ở nhà”.
Ngô Bình: “Em nhớ nhà chị ở huyện Cái đúng không?”
Bạch Băng cười nói: “Em vẫn nhớ cơ à? Đúng đấy, huyện Cái cách đây không xa, chỉ mất một tiếng đi đường thôi”.
Ngô Bình: “Thế thì gần, à mà bác gái đến viện khám chưa chị?”
Bạch Băng: “Mẹ chị khám ở mấy viện rồi, nhưng các bác sĩ đều bó tay cả, giờ thì nghỉ ngơi ở nhà thôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Thế này đi, tối nay chúng ta về nhà chị, để em khám cho mẹ chị xem sao”.
Bấy giờ, Bạch Băng mới nhớ hình như Ngô Bình biết chữa bệnh, cô ấy gật đầu ngay: “Được, cảm ơn em nhiều”.