Ngô Bình lạnh lùng nhìn bà già, nói: "Bà này, bà ăn nói cho cẩn thận, nếu không cái miệng bà sẽ nát bấy đấy".
Bà già chửi to: "Đồ chó, mày từ đâu chui ra hả! Chuyện trong thôn của bọn tao mà cũng dám chõ mồm vào, có tin tao gọi người đánh chết mày không?"
Ngô Bình âm thầm búng tay, anh bắn ra một luồng khói độc lấy từ chỗ Tôn Khải Nguyên, nó rơi vào trong miệng bà già độc ác. Bà già đột nhiên thấy miệng rất ngứa, vội đưa tay lên gãi. Nhưng bà ta gãi khiến miệng xanh tím, sau đó đen sì, bắt đầu chảy nước.
Bà ta càng gãi càng ngứa, cuối cùng cào rách cả miệng. Những người xung quanh sợ tới nỗi hét lớn, vội vàng tránh xa bà ta, kể cả chồng và con trai bà ta.
Bà ta vô cùng kinh hãi, cúi đầu nhìn tay mình thì thấy trên đó toàn là máu, còn dính cả thịt trên miệng, bà ta sợ tới nỗi hét toáng lên.
Ngô Bình nói: "Ngay cả quỷ thần cũng thấy bà toàn nói lời độc địa, nên mới xé rách miệng bà đấy!"
Bà già vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trợn tròn mắt rồi ngất đi.
Ngô Bình nhân cơ hội nói: "Chu Tiểu Lôi có quỷ hồn của anh trai Chu Phù Sinh bảo vệ, ai dám bắt nạt cô ấy thì đây chính là kết cục của người đó!"
Mọi người đều sợ mất mật, vội vàng tản đi.
Còn bà già độc miệng thì sau khi về nhà miệng bà ta thối rữa, sau này đi bệnh viện bác sĩ cũng bó tay, chỉ có thể loại bỏ phần môi. Bà ta liền lộ ra cả hai hàm răng, từ đó có thêm một biệt danh, đó là bà già miệng nát.
Sau khi đuổi đám người này đi, Ngô Bình đi vào an ủi Chu Tiểu Lôi, mãi mới khiến cảm xúc của cô ấy ổn định lại.
Buổi chiều Ngô Bình và Đường Băng Vân tới công trường thi công. Anh nhìn xuống dưới đình nghỉ mát, lò luyện đan vẫn còn đó, do bị chôn quá sâu mà muốn lấy nó lên cần cả một công trình lớn.
Lò luyện đan ở trong một cái huyệt rỗng, to bằng cả cái sân, cách mặt đất khoảng 7, 8 mét. Trừ lò luyện đan thì ở trong cái huyệt đó còn có thứ khác.
Anh nói: "Băng Vân, tôi xuống đó xem trước".
Đường Băng Vân gật đầu: "Cẩn thận đấy".
Anh cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc quần ngắn, sau đó cầm kiếm Sát chìm xuống dưới nước. Bên trên mặt nước toàn là bùn đất, dùng tay là có thể vạch ra, dòng nước càng thêm vẩn đục.
Lấy hơi thêm hai lần nữa, anh liền đào xuống được hơn ba mét. Khi đào đến tầng đất đáy, anh tiếp tục đào, thêm ba mét nữa là nhìn thấy lớp nham thạch màu đỏ trầm. Anh liền đào tiếp theo lớp nham thạch, sau khi đào thêm mấy mét là đến phần dưới của huyệt rỗng.
Anh lượn một vòng rồi xác định, huyệt rỗng này nằm trong một khối nham thạch màu đỏ to lớn.
Chẳng mấy chốc anh đã ngoi lên mặt nước, Đường Băng Vân đưa khăn cho anh rồi hỏi: "Sao rồi? Dễ đào không?"
Ngô Bình lau mặt rồi nói: "Huyệt rỗng nằm trong nham thạch. Khối nham thạch này quá lớn, không thể kéo tất cả lên được, chỉ có thể đâm xuyên qua nó. Việc này để tôi làm".
Nói xong anh liền hít sâu một hơi, lặn xuống nước.
Lần này anh bắt đầu đào từ phần đáy nham thạch, kiếm Sát vô cùng sắc bén, chẳng bao lâu đã có thể đào ra một cái lỗ có đường kính hơn một mét. Vì khí áp trong huyệt rỗng quá lớn nên nước bên ngoài không vào được, không khí bên trong lại tràn ra không ít.
Ngô Bình nhảy khỏi mặt nước, đi vào trong huyệt rỗng. Huyệt rỗng nằm trong nham thạch, xung quanh là vách nham thạch màu đỏ rực, diện tích bên trong hơn 200 mét vuông. Bên trong có một cái lò luyện đan, ngoài ra còn có rất nhiều hòm đồng. Anh mở ra hết, phát hiện bên trong có ba thứ đồ. Vừa nhìn là mắt anh đã sáng lên: "Là than!"
Ba thứ này không phải than bình thường, loại thứ nhất là than Tinh, loại thứ hai là than Long, loại thứ ba là than Xích Linh. Ba loại than này đều được dùng để luyện đan.