Ngô Bình: “Anh đừng hoảng sợ, người có thể sử dụng loại độc này chắc chắn rất mạnh. Bây giờ tôi đã chữa khỏi bệnh cho mẹ anh, chắc chắn người đó sẽ lộ diện. Anh có thể công khai với bên ngoài tôi là người của Thần Hoàng Tông, bảo hắn đến tìm tôi”.
Lư Thái cảm thấy biết ơn: “Cảm ơn anh Ngô, tôi sẽ không quên ơn đức này”.
Ngô Bình nói:” Có việc gì thì anh có thể liên hệ với Cốc Tâm Lăng”.
Ra khỏi nhà họ Lư, Ngô Bình đưa một số điện thoại cho Cốc Tâm Lăng, Cốc Tâm Lăng mừng rỡ nói: “Trưởng lão Ngô, anh có việc gì thì cứ dặn dò, cả Thần Hoàng Tông sẽ cố gắng hết sức làm cho anh”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, sau đó cưỡi ánh sáng biến mất ở đằng xa.
Nhìn bóng lưng Ngô Bình, Cốc Tâm Lăng ngân người, trưởng lão Ngô còn trẻ như thế mà tu vi lại cao, cô ta ngưỡng mộ quá.
Ngay lúc này cô ta nhận được điện thoại của đường chủ, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “A Lăng, Thượng tiện đang ở đâu?”
Cốc Tâm Lăng thở dài, nói: “Đường chủ, trưởng lão Ngô đã đi rồi, nhưng anh ấy lấy số điện thoại của tôi, chắc là sau này sẽ tới tìm chúng ta”.
Người phụ nữ sửng sốt: “Cô nói sao, trưởng lão Ngô à?”
Cốc Tâm Lăng cười nói: “Đúng thế, Thượng tiên là trưởng lão Kiếm Các, địa vị tương đương với Thượng trưởng lão”.
Người phụ nữ sửng sốt vài giây, sau đó nói: “Cô về đây ngay, nghĩ một lý do cho tôi liên hệ với trưởng lão Ngô”.
Ngô Bình quay về từ Nhân Hoàng Giới, dĩ nhiên sẽ về chỗ Đông Vương một chuyến, dù sao cậu cũng là người được Đông Vương đưa vào Nhân Hoàng Giới.
Thấy Ngô Bình trở về nhanh như vậy, Đông Vương rất vui mừng, hỏi hắn đã thu hoạch được gì. Dĩ nhiên Ngô Bình không tiện nói quá chi tiết, chỉ nói rằng mình đã tìm được một ít dược liệu, chuyến đi này rất đáng giá.
Ngồi chơi ở phủ Đông Vương một lát, cậu quay lại Học viện quân sự Đại Hạ, bây giờ cậu là học sinh của Học viện quân sự, gian nghỉ phép đã qua lâu rồi nên cậu phải quay về.
Thật ra thân phận của bên Học viện quân sự đã không còn quan trọng với cậu nữa, nhưng nếu đã đến đây rồi thì cậu vẫn nên hoàn thành tất cả các khóa học từ đầu đến cuối.
Quay về học viện, Ngô Bình mới nhận ra đa số các học viên ở lớp cao cấp tiến hành cuộc thi thử thực chiến.
Học viện quân sự chủ yếu đào tạo các nhân tài chỉ huy quân sự xuất sắc nên kết quả của bài kiểm tra mô phỏng thực chiến rất quan trọng, liên quan đến điểm tốt nghiệp.
Tra Thanh Tuyền đang ở hiện trường, nhìn thấy Ngô Bình bước vào, anh ta khá ngạc nhiên hỏi: “Cậu về sớm thế”.
Ngô Bình nói: “Hết cách rồi, tôi phải về thi”.
Mặt Tra Thanh Tuyền lạnh tanh, anh ta nói: “Cuộc thi hôm nay phải đăng ký trước, cậu đi đăng ký trước đi”.
Ngô Bình: “Ồ, vậy tôi chỉ có thể dùng đến đặc quyền thôi”.
Tra Thanh Tuyền chau mày: “Cậu có đặc quyền gì?”
Ngô Bình: “Theo pháp luật Đại Hạ, quý tộc có quyền ưu tiên”.
Tra Thanh Tuyền nhìn cậu chằm chằm: “Cậu là quý tộc sao?”
Ngô Bình: “Tôi có một huân chương Thần Long, tự nhiên sẽ thành quý tộc”.
Tố Văn Tương cười, nói: “Ngô Bình, mau qua tham gia thi đi”.
Cậu đến địa điểm thi thì phát hiện Dương Quốc Hào và Từ Văn Hổ đang ở cách đó không xa, họ cũng tham gia thi.
Tố Văn Tương nói: “Ngô Bình, thi giả chiến rất khắc nghiệt, cậu phải chuẩn bị kỹ”.
Thời gian thi kéo dài đến một tiếng rưỡi, sau khi Ngô Bình vào chiến trường hư không thì lập tức bắt nhịp chiến đấu.
Nội dung thi là Ngô Bình phải dẫn dắt năm mươi ngàn quân, chiến đấu với một trăm ngàn đại quân của quân địch ở bên ngoài. Chiến thuật của Ngô Bình rất cao minh, cậu dẫn dụ mười ngàn quân địch ra và tiêu diệt trước, sau đó lại dùng cách tương tự, từ từ vắt kiệt sức của đối phương. Chưa đến năm mươi phút, cuộc chiến đã kết thúc, Ngô Bình tiêu diệt thành công hơn bốn mươi ngàn quân địch, số còn lại đã không còn sức chống trả.
So với cậu, thành tích tốt nhất của những học viên khác cũng phải dùng đến một tiếng ba mươi mấy phút mới tiêu diệt được quân địch, kém Ngô Bình đến ba mươi phút. Hơn nữa, quân của Ngô Bình chỉ thương vong hơn ba trăm người, còn đối phương thì thương vong đến hơn mười hai ngàn người, thắng thua rất rõ ràng.
Cuộc thi kết thúc, hệ thống lập tức báo thành tích, thành tích của Ngô Bình là cấp S++, ngoài cậu ra, thành tích tốt nhất cũng chỉ đến cấp A-, không thể nào so sánh được.
Tra Thanh Tuyền ra khỏi trường thi thì lạnh lùng nói: “Ngô Bình, cậu đi theo tôi”.