Công Chúa Thanh Huân: “Bọn họ đã khống chế Hải Liên, sau khi trẻ con của Hải tộc chúng tôi ra đời, phải dùng một cánh hoa của Hải Liên, như vậy mới có thể quen hoàn toàn với môi trường ở biển. Nếu không thì sau khi ra đời sẽ không sống quá được bảy ngày. Thần tộc cướp đi hết tất cả Hải Liên, yêu cầu nước Đông Hải nghe theo mệnh lệnh của bọn họ, nếu không sẽ tiêu hủy hết tất cả Hải Liên”.
Ngô Bình nhíu mày: “Tất cả Hải Nhân tộc đều phải dùng Hải Liên?”
Công Chúa Thanh Huân: “Không phải, Hải tộc ở vùng biển khác nhau sẽ cần dược liệu khác nhau, chỉ có Hải Nhân của nước Đông Hải chúng tôi dùng Hải Liên”.
Ngô Bình: “Người Oa kia thì sao?”
Công Chúa Thanh Huân nói: “Thần tộc thông qua đám người Oa chết tiệt mới phát hiện ra Hải Liên là thứ được tộc chúng tôi một mực bảo vệ”.
Ngô Bình: “Nói như vậy thì người Oa cũng đang chịu sự điều khiển của Thần tộc”.
Công Chúa Thanh Huân: “Bây giờ quốc vương mới của người Oa là một tên bán thần, rất nhiều đại thần cũng đã đổi thành bán thần”.
Ngô Bình: “Trên người cô có Hải Liên không?”
Công Chúa Thanh Huân gật gật đầu, lấy ra một đóa Hải Liên màu tím, to bằng bàn tay.
Ngô Bình ngắn một cánh hoa rồi nuốt xuống, cảm nhận dược lực của nó. Một lát sau, anh nói: “Trong Hải Liên này thật sự có một loại thuốc, nó có thể thay đổi gen của con người, khiến cho người bình thường cũng có khả năng hít thở trong nước”.
Công Chúa Thanh Huân nói: “Đúng, hiệu quả của Hải Liên chính là vậy, sao anh biết?”
Ngô Bình: “Tôi là thầy luyện đan. Với lại nếu như tôi đoán không nhầm, Hải Liên cũng không phải là có hiệu quả với tất cả trẻ con đúng không?”
Công Chúa Thanh Huân gật đầu: “Khoảng chừng trong mỗi bốn đứa trẻ sinh ra thì có một đứa trẻ dùng không có hiệu quả, đứa trẻ như vậy chỉ có thể bỏ đi”.
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra nếu không có Hải Liên, các cô cũng có thể khiến cho những đứa trẻ đó có khả năng hít thở trong nước”.
Công Chúa Thanh Huân ngẩn người ra: “Không cần Hải Liên? Chuyện này sao có thể chứ! Tộc ở Đông Hải chúng tôi sinh sống bao nhiêu năm dưới biển, chưa bao giờ phát hiện ra thứ gì có hiệu quả thay thế được Hải Liên”.
Ngô Bình: “Đó là bởi vì các cô không biết rõ về bản chất của Hải Liên. Các cô đã sống ở trong nước nhiều thế hệ, sớm đã có khả năng sinh tồn trong nước biển, chỉ là khả năng này cần thời gian để thích ứng. Nhưng khả năng này của những đứa trẻ mới sinh ra lại ở trạng thái phong ấn, một khi đứt cuống rốn thì rất khó sinh sống trong biển. Với lại khả năng thích ứng của những đứa trẻ mới sinh còn khá chậm, chúng cần ít nhất một tháng mới có thể dần dần khai phá được khả năng này. Vì thế, tổ tiên của các cô đã phát hiện ra loại Hải Liên này, một số thành phần dược chất trong Hải Liên có thể khiến những đứa trẻ thức tỉnh khả năng sinh sống dưới nước trong vài ngày”.
Sau khi Công Chúa Thanh Huân nghe xong thì gật đầu lia lịa: “Anh giỏi quá, tôi từng nghe các vị trưởng bối nói đến chuyện này, họ cũng nói như vậy”.
Ngô Bình: “Cô có thể rút quân được rồi. Ba ngày sau, tôi sẽ mang một loại thuốc đến, uống nó xong, tất cả những đứa trẻ chỗ các cô đều có thể khai phá được khả năng sinh sống dưới nước ngay lập tức”.