Lam Chỉ Ngư gật đầu: “Được, vậy thì phiền thầy Tra”.
Tra Thanh Tuyền nhìn Lam Chỉ Ngư rời đi thì nụ cười trên khuôn mặt cũng vụt tắt, anh ta nói với Ngô Bình: “Từ sáng sớm tôi đã nhận được tin từ bên trên, yêu cầu cậu cùng tốt nghiệp với các sinh viên khác của lớp cao cấp”.
Ngô Bình: “Có thể tốt nghiệp nhanh thật tốt”.
Tra Thanh Tuyền: “Tôi không quan tâm cậu có gốc gác thế nào, lợi dụng quan hệ gì, nhưng Tra Thanh Tuyền tôi trước giờ làm việc công bằng, tôi sẽ tiến hành sát hạch cậu theo yêu cầu như bình thường. Nếu thành tích của cậu không đạt thì không thể tốt nghiệp được”.
Ngô Bình chớp mắt: “Được, vậy thì sát hạch như thường lệ”.
Tra Thanh Tuyền nhìn cậu, không nói thêm gì mà chỉ nói: “Đi theo tôi”.
Anh ta dắt Ngô Bình đến sảnh diễn tập, trong sảnh có mười mấy học viên đang đánh giả chiến. Tất cả mọi người đều đội mũ hư cấu, dùng phương thức chơi trò chơi để chỉ huy chiến dịch.
Sau khi Tra Thanh Tuyền bước vào, một cô gái tầm hai mươi tuổi bước nhanh qua, nói: “Thầy Tra, đây là trò Ngô mới đến sao?”
Tra Thanh Tuyền “ừ” một tiếng rồi nói: “Để cậu ấy cùng tham gia đánh giả chiến đi”. Anh ta nói xong thì bỏ đi ngay.
Cô gái đó có khuôn mặt tròn, tóc ngắn, hai mắt to, cô ta cười, nói: “Chào trò Ngô, tôi tên Tô Văn Tương, là một trong những trợ giảng của thầy Tra”.
Ngô Bình: “Chào cô Tô”.
Tô Văn Tương nói: “Các bạn đều đang tham gia đánh giả chiến, cậu cũng cùng tham gia đi, trải nghiệm thử không gian chiến trường thật sự”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Tô Văn Tương chỉ sơ cho Ngô Bình làm thế nào để dùng mũ hư cấu và nói cho cậu biết quy tắc của trận giả chiến. Ngô Bình đảm nhận chức vụ đội trưởng trong cuộc giả chiến, nhưng binh lính dưới trướng của cậu thì lại là binh lính thật, chỉ có điều họ ở trong quân đội tham gia giả chiến, hai bên hợp thành một đội thông qua hình thức trực tuyến.
Ngô Bình đội mũ lên thì ý thức liền rơi vào trong không gian hư cấu, mặc dù hiệu quả không được như lúc cậu trải nghiệm trong khoang chơi trò chơi nhưng vẫn khá ổn.
Cậu xuất hiện trong một thành phố bom nổ ầm ầm, thành phố đã trở thành một đống hoang tàn, một viên đạn bay vụt qua tai cậu khiến cậu phải lập tức tìm chỗ ẩn thân.
Lúc này, tiếng của hệ thống vang lên bên tai cậu: Người mới tham gia, biệt danh của cậu là Mâu Sắt, tiểu đội Sắt Thép 5. Cậu và thuộc hạ của cậu bị lạc nhau, nhiệm vụ tiếp theo của cậu là tìm ra bọn họ, tập hợp họ lại thành một tổ chức, cùng các tổ khác bảo vệ thành phố này.
Ngô Bình vẫn chưa biết mức độ thông minh của hệ thống này như thế nào nên hỏi: “Có bao nhiêu quân địch tấn công thành phố này? Quân thủ vệ của chúng tôi có bao nhiêu?”
Hệ thống: “Tầm tám chục nghìn quân địch xâm lược thành phố, quân thủ thành có năm chục nghìn người nhưng phần lớn đều bị lạc nhau”.
Ngô Bình: “Đội tôi có được chi viện hoặc xin chi viện thêm không?”
Hệ thống: Hiện tại không được thêm người, tạm thời không có quân chi viện.
Ngô Bình: “Hiểu rồi”.
Cậu nhìn lại mình thì thấy mình đang đội một chiếc mũ bộ đội màu xám xanh, với trang bị là một khẩu súng trường, một khẩu súng ngắn bên hông, và mười mấy viên đạn trên người. Ngoài ra, cậu còn có một bộ máy bộ đàm.
Cậu hỏi hệ thống cách dùng máy bộ đàm, sau đó dò kênh và kêu gọi đồng đội. Cậu nhanh chóng nghe thấy hồi âm.
“Tiểu đội trưởng, tôi là lính bắn tỉa, đang ở tầng thượng của bệnh viện trung tâm, tôi đang tìm kiếm vị trí của tiểu đội trưởng”.
“Tiểu đội trưởng, tôi là lính trinh sát, đang ở cửa sổ tầng mười bảy của tòa lầu viết chữ đỏ, từ đây có thể quan sát tình hình một bên rất rõ”.
“Tiểu đội trưởng, tôi là lính bắn liên thanh, đang ở trong một công xưởng bỏ hoang, có mấy kẻ địch đang tìm kiếm tôi, tạm thời tôi không thể nào thoát thân được”.
Chỉ trong vòng một phút, có tổng cộng bảy người hồi âm, Ngô Bình lấy bản đồ điện tử đem theo bên mình ra, phát hiện công trường cách cậu mấy trăm mét, lính bắn liên thanh của cậu đang khá nguy hiểm, anh ta đang bị một nhóm quân địch lục soát.
Cậu lập tức nói: “Tất cả mọi người ở yên chờ lệnh, tôi đi tìm tay súng máy”.