Thẩm Huyền Tông cười nói: “Chuyện nhỏ như này, tự cậu quyết định là được”.
Âu Dương Thiên Tế: “Chúng tôi trao quyền hạn Kiếm Các cho cậu, sau này nếu gặp được ai thích hợp, cậu có thể trực tiếp nhận về Kiếm Các. Chúng tôi mấy hôm nay rảnh rỗi, nhận thêm đệ tử cũng không tệ”.
Ngô Bình nói: “Cám ơn sư tôn!”
Cậu lập tức cầm lấy lệnh bài Kiếm Các, có lệnh bài này, cậu có thể toàn quyền xử lý mọi chuyện của Kiếm Các, kể cả thu nhận đệ tử, hay phân chia tài nguyên.
Ngô Bình nói xong chuyện này thì nhắc đến Thánh Cổ Đại Lục, hỏi ba người có biết đến chuyện này không.
Nghe thấy cậu nhắc đến Thánh Cổ Đại Lục, ba người nhìn nhau, Thẩm Huyền Tông hỏi: “Ngô Bình, cậu biết được chuyện này từ đâu?”
Ngô Bình nói: “Học viện hoàng gia Đại Hạ ở giới thế tục có một Thánh Môn”.
Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Vậy thì đúng rồi. Chuyện của Thánh Cổ Đại Lục, chúng tôi đã biết từ lâu. Nhưng, bây giờ người nhắc đến Thánh Cổ Đại Lục càng ngày càng ít, dù sao hiện tại hai giới không liên hệ gì với nhau, nghĩ nhiều cũng vô ích”.
Ngô Bình: “Đệ tử nhờ cơ duyên xảo hợp, nên học được một vài pháp môn tu hành của Thánh Cổ Đại Lục”.
Nói rồi, cậu lấy bốn thanh kiếm của mình ra.
Cảm nhận được uy lực của bốn thanh kiếm, ba người kia sáng cả mắt. Thẩm Huyền Tông nói: “Nếu bốn thanh kiếm này có thể dung hợp với kiếm khúc vô thượng, chắc chắn sẽ khiến uy lực kiếm khúc tăng lên gấp bội!”
Âu Dương Thiên Tế: “Chuyện này không vội, cậu có thể luyện kiếm khúc trước. Trong kiếm khúc có rất nhiều thủ pháp kiếm đạo kinh thiên động địa, cũng không kém gì nó”.
Ngô Bình cũng nghĩ vậy, vội đồng ý.
Lại nói chuyện thêm vài câu rồi Ngô Bình lui xuống.
Ba người nhìn nhau cười, Thẩm Huyền Tông nói: “Xem ra, mấy ông lão như chúng ta có thể thoát được một kiếp rồi!”
Âu Dương Thiên Tế: “Đợi tu vi Ngô Bình cao hơn chút nữa, kiếm khúc trọn vẹn hơn, thì có thể thử trị thương cho ba người chúng ta rồi”.
La Vô Phi cười nói: “Vết thương này làm khó chúng ta bao nhiêu năm nay, tôi chẳng thể chịu đựng được nữa rồi. Sau khi bình phục, lại có thể ra ngoài tìm người đánh nhau rồi!”
Ánh mắt Thẩm Huyền Tông chợt lạnh lẽo: “Bên phía Vạn Kiếm Tiên, chúng ta cũng phải sắp xếp trước, nắm chắc vị trí vua vương kiếm đạo cho Ngô Bình trước!”
Âu Dương Thiên Tề lẩm bẩm nói: “Không biết mấy người bên Vạn Kiếm Tiên Giới có còn nhớ chúng ta hay không?”
Thẩm Huyền Tông cười lạnh: “Bọn họ đương nhiên là nhớ rồi, chẳng qua chỉ là có vài người cười, cũng có vài người khóc thôi!”
Không lâu sau, Ngô Bình đưa Diệp Ngưng Băng đến gặp ba ông lão. Sau đó Ngô Bình chính thức giúp cô ấy làm thủ tục gia nhập, trở thành đệ tử chân truyền Kiếm Các.
Sau đó, Ngô Bình để Diệp Ngưng Băng tạm thời ở chỗ của cậu. Đợi sắp xếp ổn thỏa, cậu lập tức quay về giới thế tục.
Khi đến truyền tống trận của Thần Hoàng Tông, cậu phát hiện Cốc Tâm Lăng và một cô gái áo tím khác đang đứng trước truyền tống trận đợi cậu.
“Bái kiến Ngô trưởng lão!” Cô gái áo tím thấy Ngô Bình quay lại thì lập tức hành lễ.
Cô gái này có vóc dáng cao lớn, gương mặt cũng khá xinh xắn, chỉ là dáng người cao hơn một mét chín cùng với mái tóc ngắn khiến đàn ông không thể có cảm giác muốn bảo vệ, hơn nữa giọng của cô ấy cũng khá trung tính.
Nhìn thấy cô gái này, suy nghĩ đầu tiên của Ngô Bình chính là có khi nào cô ấy là thành viên đội bóng rổ không?
“Miễn lễ”. Cậu nói.
Cô gái ngẩng đầu, hiếu kỳ quan sát Ngô Bình, đôi mắt cô ấy có màu xanh lam, rất thu hút, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Cốc Lăng Tâm vội nói: “Ngô trưởng lão, đây là đường chủ của chúng tôi, Thu Lam”.
Thu Lam nói: “Ngô trưởng lão, lần trước chưa thể gặp được trưởng lão, Thu Lam hối tiếc trong lòng. Hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện”.
Ngô Bình: “Thu đường chủ khách sáo rồi”.
“Tôi đã cho người chuẩn bị trà bánh, mời Ngô trưởng lão”.
Thu Lam mời Ngô Bình đến phòng khách, cho người mang trái cây và trà đã chuẩn bị lên.