Ngô Bình: “Không được đánh nhau trong học viện”.
Hầu Vân Siêu tát vào mặt mình rồi nói: “Em quên mất, xin thầy Ngô tha cho em lần này”, cậu ta cười cợt nói.
Ngô Bình mặc kệ cậu ta, sau đó kéo Chúc Xích Hoả dậy rồi cười hỏi: “Cậu là Chúc Xích Hoả à?”
Chúc Xích Hoả gật đầu ngay: “Vâng ạ”.
Cách đây không lâu, Chúc Xích Hoả đã đến nghe Ngô Bình giảng bài nên cũng nhận ra anh ngay.
Ngô Bình: “Bãn nãy, tôi đã nhìn thấy pháo hoa mà cậu tạo ra, nó cháy trên không rất lâu, sao cậu làm được thế?”
Kẻ không hiểu thì chỉ xem cho vui, người biết thì sẽ hỏi cặn kẽ. Sau khi nhìn thấy pháo hoa, Ngô Bình đã biết chúng không hề đơn giản, bởi chúng khiến anh nghĩ tới lửa thần trong truyền thuyết.
Chúc Xích Hoả nhìn ngó xung quanh rồi nói nhỏ: “Thầy Ngô, mình có thể đến chỗ khác nói chuyện được không ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đến chỗ tôi đi”.
Anh chào nhóm La Đạo Nhất một tiếng, bảo tối mời họ đi uống rượu, mọi người đều vui vẻ đồng ý ngay.
Lúc rời đi, Ngô Bình đi ngang qua chỗ Khương Thi Nguyệt, cô ấy cúi người chào: “Thầy Ngô!”
Ngô Bình gật đầu rồi nhanh chóng bước qua.
Khương Thi Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Ngô Bình là võ tông truyền kỳ duy nhất trên đời, một người có thân phận phi phàm như vậy khiến cô ấy vô cùng ngưỡng mộ.
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, cô ấy chạy nhanh đuổi theo anh.
“Thầy Ngô”.
Nghe thấy tiếng gọi của Khương Thi Nguyệt, Chúc Xích Hoả run lên rồi đứng sững lại.
Ngô Bình dừng bước rồi ngoảnh lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Khương Thi Nguyệt: “Thầy Ngô, em có mấy câu hỏi về tu hành, thầy có thể giải đáp cho em không ạ?”
Vì có Chúc Xích Hoả ở đây nên cô ấy mới dám đưa ra yêu cầu này.
Ngô Bình gật đầu: “Được, em đi cùng luôn đi”.
Ba người đi tới một biệt viện trên núi, Ngô Bình mời họ ngồi. Nhóm Triệu Thiên Lạc cũng đã chuyển đến đây, nhìn thấy có gái đẹp, Diệp Huyền lập tức sấn tới.
Ngô Bình gọi Chúc Xích Hoả vào phòng sách rồi nói: “Giờ em nói được rồi đấy”.
Chúc Xích Hoả đấm vào ngực mình ba cái, sau đó mở miệng phun ra một đốm lửa. Đốm lửa này rất dịu, chỉ bé chừng hạt đậu tương và có màu tím ánh vàng.
Thấy thế, Ngô Bình biết ngay suy đoán của mình là đúng, anh nói: “Đây là Tử Linh Bảo Diệm à?”
Tử Linh Bảo Diệm là một trong những ngọn lửa dùng để luyện đan, hiệu quả của nó mạnh hơn than long và than linh không biết bao nhiêu lần. Nhưng loại lửa này rất hiếm, luyện hoá lại khó nên truyền lại đời sau cực ít, làm Ngô Bình tìm mãi cũng không thấy.
Chúc Xích Hoả cười nói: “Thầy Ngô, thầy siêu thật đấy, cái gì cũng biết. Đây là bảo diệm gia truyền của nhà em, nhưng tu vi của em không cao nên đến đời em, chẳng những không phát triển được nó, mà còn làm nó yếu dần đi”.
Ngô Bình: “Cậu mới ở cảnh giới Tiên Thiên thì chưa thể bồi dưỡng nó được”.