Mộc Thiên Tuyết đột nhiên nói: "Thiên Tướng, ông có nhận ra ta không?"
Tả Long Khâu bị Ngô Bình thu hút sự chú ý nên không nhìn kỹ Mộc Thiên Tuyết, giờ nhìn kỹ liền hô lên: "Người là...công chúa?"
Mộc Thiên Tuyết khẽ thở dài: "Mười năm không gặp, Thiên Tướng vẫn nhận ra ta".
Tả Long Khâu vội hành lễ: "Thảo dân bái kiến công chúa điện hạ!"
Mộc Thiên Tuyết vội đỡ ông ấy dậy, nói: "Thiên Tướng, ta và bệ hạ đến đây để mời ông xuống núi".
Tả Long Khâu không hề do dự, nói ngay: "Thánh Nhân đã có lệnh, nào dám không nghe! Thánh Nhân và công chúa cứ ra lệnh, Tả Long Khâu dù có thịt nát xương tan cũng xin nghe lệnh!"
Ngô Bình cười nói: "Được! Tả tiên sinh, giờ điều trẫm muốn làm là giúp công chúa kiểm soát Kim Giáp vệ".
Tả Long Khâu nói: "Thống lĩnh Kim Giáp vệ đã xưng đế, hắn tuyên bố với bên ngoài rằng huyết mạch hoàng gia đã bị cắt đứt và công chúa đã bị giết bởi một kẻ phản bội. Chính vì điều này mà Kim Giáp vệ đã ủng hộ hắn với tư cách là hoàng đế hiện tại".
Mộc Thiên Tuyết: "Thưa tiên sinh, người nghĩ chúng ta nên làm gì?"
Tả Long Khâu: "Rất đơn giản. Chỉ cần công chúa xuất hiện, địa vị của hắn trong Kim Giáp vệ sẽ bị lung lay. Tiếp theo, chỉ cần có thể hoàn thành một việc, hắn sẽ ngoan ngoãn từ bỏ vị trí thủ lĩnh Kim Giáp vệ của mình".
"Là chuyện gì?", Ngô Bình hỏi.
Tả Long Khâu: "Cử người thay thế thống lĩnh Kim Giáp vệ. Chỉ có như vậy, những người còn lại mới bị công chúa thuyết phục".
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngô Bình hiểu rằng tâm lý của con người rất kỳ lạ, Mộc Thiên Tuyết xuất hiện vẫn chưa đủ để khiến các vệ binh thay đổi lập trường, chỉ khi có một thống lĩnh có thực lực áp đảo thống lĩnh trước bên cạnh Mộc Thiên Tuyết, cán cân trong lòng họ mới nghiêng về Mộc Thiên Tuyết.
Anh gật đầu: "Lời tiên sinh nói rất đúng. Tôi có một ứng cử viên cho vị trí này".
Tả Long Khâu nói: "Chuyện này mà xong, chúng ta có thể lập tức hành động, trực tiếp đến hoàng cung".
Ngô Bình: "Chờ một chút".
Nói xong anh suy nghĩ một chút, vài phút sau, một tia sáng bay tới, người tới không ai khác chính là hóa thân của anh, Trương Quân.
Sau khi Trương Quân mở thế giới linh đài, cậu vẫn luôn ổn định tu vi, bây giờ được Ngô Bình triệu tập, cậu lập tức chạy đến.
Cậu nhìn về phía bản tôn, khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Được".
Hai người một thể đồng tâm, Ngô Bình nghĩ gì cậu cũng biết, cậu đã biết mục đích của chuyến đi này.
Ngô Bình không nói gì, nói: "Đó là Trương Quân, đệ nhất thiên tài của tiên vực Vĩnh Hằng".