Trong nhà của Chu Nguyên Thông, một người đàn ông anh tuấn cường tráng đang ngồi trong đại sảnh, tu vi của người này rất cao, đã là cảnh giới giai đoạn ba Chân Tiên.
Chu Nguyên Thông cười nói: “Tam đệ, anh giới thiệu với chú đây là bạn vào ra sinh tử của anh - Thạch Trung Quân. Thạch Trung Quân quen biết rất nhiều nhân vật tầm cỡ ở Cửu Lôi Tiên Vực, cậu ấy sẽ dẫn chú đi là thích hợp nhất”.
Thạch Trung Quân nhìn Ngô Bình cười nói: “Anh Chu, người có thể được anh xem trọng quả nhiên siêu phàm”.
Chu Nguyên Thông nói: “Đúng thế, người anh em này của tôi có tư chất vô địch thiên hạ. À phải rồi, không phải anh muốn luyện chế một loại đan dược sao? Chuyện này anh tìm tam đệ của tôi là được”.
Thạch Trung Quân: “Cậu Ngô, thân phận hiện tại của tôi là Thạch Trung Quân, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, về sau chúng ta là bạn”.
Ngô Bình: “Anh Thạch, làm phiền anh rồi”.
Thạch Trung Quân: “Đừng khách sáo, tôi cũng có việc nhờ cậu. Tôi muốn luyện chế một loại đan dược, người anh em có thể giúp tôi không?”
Ngô Bình: “Không biết anh Thạch muốn luyện đan gì?”
Thạch Trung Quân: “Đây là phương thuốc, người anh em xem qua”, nói rồi ông ấy đưa một miếng ngọc sang, trên đó có khắc một đơn thuốc.
Ngô Bình liếc nhìn, phương thuốc này không có tên, dược liệu được sử dụng đều là dược liệu thiên ngoại. Anh ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Anh Thạch, đan dược của anh là dùng để bảo vệ đạo tâm?”
Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em hay thật, chỉ mới nhìn thoáng qua mà cậu đã có thể đoán ra mục đích của viên đan dược này. Đúng thế, tôi khó khăn lắm mới lấy được viên đan này, nó tên là Đạo Tâm Đan, tác dụng của nó là tôi luyện đạo tâm”.
Đạo tâm là một trong số những nền tảng của Đạ La, cực kỳ quan trọng, tất nhiên muốn luyện chế Đạo Tâm Đan này cũng vô cùng khó.
Ngô Bình: “Bao giờ thì anh Thạch cần Đạo Tâm Đan?”
Thạch Trung Quân: “Trong vòng ba năm”.
Ngô Bình: “Đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu chưa?”
Thạch Trung Quân: “Còn thiếu mấy thứ, tôi đang tìm”.
Ngô Bình: “Nếu tôi trở thành Thiên Tiên trong vòng ba năm thì có thể thử xem”.
Thạch Trung Quân vui mừng khôn xiết: “Tốt quá! Người anh em, không giấu gì, tôi đã tìm đến rất nhiều thầy luyện đan nhưng họ đều không thể làm được, chỉ có cậu nói cậu có thể thử xem”.
Chu Nguyên Thông: “Em ba của tôi nói thử xem thì chắc chắn trên chín mươi phần trăm đã nắm chắc rồi”.
Thạch Trung Quân bật cười rồi nói: “Có thể biết được với cậu quả thật là phúc ba đời của tôi. Anh Chu, tôi muốn kết nghĩa anh em với người anh em này”.
Chu Nguyên Thông trợn mắt: “Anh muốn kết nghĩa nhưng em ba của tôi chưa chắc đồng ý thì sao”.
Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em, tôi và đại ca của cậu là tình nghĩa huynh đệ cả đời, nếu cậu có thể kết nghĩa với cậu ấy, dĩ nhiên tôi cũng có thể kết nghĩa với cậu”.
Ngô Bình thầm nói logic gì kỳ vậy?