Nam Cung Chính Bình thở dài: “Thật ra 500 năm trước, vì được thánh nhân giáo hoá nên gia tộc tôi có nhiều người tài lắm. Nhưng có lẽ vì quá mạnh nên người trong tộc quyết định tách đến Thập Thánh Khư phát triển riêng và thu được nhiều lợi ích hơn”.
Ngô Bình: “Sau đó thì sao?”
“Họ đều chết hết!”, Nam Cung Chính Bình uể oải nói: “Ba người người mạnh nhất trong gia tộc chúng tôi đều bỏ mạng ở đó. Về sau lại có 27 người xông vào ứng cứu, nhưng chỉ có một người sống sót trở ra, chính người ấy mang thông tin về quái vật ra cho chúng tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Đó là quái vật gì?”
Nam Cung Chính Bình: “Một con quái vật hình người, nó miễn dịch với tất cả pháp thuật, thần thông và bùa chú, đao súng cũng không thể làm nó bị thương được, hành động của nó lại rất nhanh nên có thể dễ dàng giết chết tất cả mọi người”.
Ngô Bình cau mày: “Tại sao nó không rời khỏi Thập Thánh Khư?”
Nam Cung Chính Bình: “Trong Thập Thánh Khư có thập pho tượng, chúng toả ra thánh uy để áp chế quái vật, không thì nó đã xông ra ngoài lâu rồi. Vị tổ tiên sống sót trở ra của gia tộc tôi đã bày đại trận để luyện hoá nó. Nhưng người nói thánh lực đang dần suy yếu, sớm muộn cũng có ngày biến mất, nếu con quái vật ấy có thể gắng gượng đến thời khắc cuối thì vẫn có thể thoát được”.
Ngô Bình đột nhiên điểm vào mi tâm của Nam Cung Chính Bình, sau đó thi triển chú thuật để xoá ký ức của ông ta.
Xong xuôi, anh rời khỏi Thánh Khư. Anh không có hứng thú với điện Thập Thánh gì đó, vì dẫu sao mạng sống cũng quan trọng hơn.
Anh vừa rời khỏi Thánh Khư thì nhìn thấy có một người đang chờ mình ở phía trước, đó chính là Vạn Hồng Uy.
Ngô Bình đứng lại hỏi: “Vạn Hồng Uy, cậu chờ tôi à?”
Vạn Hồng Uy lạnh mặt nói: “Thấy anh quay lại Thánh Khư nên tôi chờ ở đây”.
Ngô Bình: “Có việc gì không?”
Vạn Hồng Uy cười nói: “Nếu anh chết ở Thánh Khư, chắc chắn sẽ không có ai hoài nghi”.
Ngô Bình cau mày: “Cậu định giết tôi à?”
Uỳnh!
Vạn Hồng Uy phóng khí tức ra, phía sau có một pháp thân nguyên anh xuất hiện.
Địa Tiên có bốn gia đoạn là Linh Biến, Thần Hoá, Động Tàng và Đoạt Thiên, trong đó mỗi giai đoạn lại có năm tầng cảnh giới nhỏ nên tổng là 20. Trong giai đoạn Động Tàng có Long Môn, Âm Dương, Động Thiên, Thần Tàng, Bất Tử. Sau cảnh giới Long Môn, nguyên anh sẽ xuất hiện một tầng bảo vệ do pháp lực tạo thành. Nguyên anh có lớp vỏ bảo vệ thì được gọi là pháp thân.
Pháp thân khác nhau sẽ có năng lực và hình dáng khác nhau. Pháp thân chứa càng nhiều pháp lực thì uy lực càng mạnh, có thể phóng ra pháp thuật và thần thông vững chắc.
Lúc này, nguyên anh của Vạn Hồng Uy đã cao thập trượng và có hình dạng của một con mãnh hổ với khí tức bức người. Bên ngoài pháp thân có ba vòng sáng. Điều này có nghĩa là trong pháp thân của hắn đã ngưng tụ ba loại pháp thuật và hai loại thần thông, hơn nữa còn có thể thi triển tuỳ ý.
Ngô Bình nhìn hắn rồi bình tĩnh hỏi: “Vạn Hồng Uy, cậu có chắc muốn đối đầu với tôi không?”
Vạn Hồng Uy cười lạnh nói: “Hôm đó, tôi nhường anh nên anh tưởng tôi sợ à? Chúng ta cùng là đệ tử của Thiên Địa Kiếm Tông, nhưng tôi cao hơn anh mấy tầng cảnh giới, anh nghĩ anh đỡ được mấy chiêu của tôi?”
Ngô Bình nhìn pháp thân nguyên anh của hắn rồi tỏ vẻ coi thường: “Dựa vào cái này à?”