Thượng Quan Tề Sinh: “Tuy Huyền Hoàng Môn không có Đại La Kim Tiên, nhưng trận pháp của Huyền Môn rất lợi hại, Đại La mà tới thì cũng nộp mạng, vì thế bên ngoài mới không dám có ý đồ gì với môn phái’.
Ngô Bình: “Bác vừa bảo môn chủ sắp đột phá cảnh giới Đại La ạ?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Tên thật của chưởng môn là Hiên Viên Tịch Cổ, ngày xưa từng là một thiên kiêu, nhưng sau đó đã bị người khác tính kế trong lúc lưu lạc bên ngoài nên suýt mất mạng, giờ thì vẫn bị ám thương. Sau khi quay về thì ông ấy không rời khỏi đây lần nào nữa, nhưng tu vi vẫn tăng lên, cách đây không lâu, bác phát hiện ám thương ngày xưa của ông ấy đã biến mất, vì thế bác mới đoán ông ấy sẽ đột phá trong nửa năm tới”.
Ngô Bình: “Nếu thế thì kiểu gì Huyền Hoàng Môn cũng trỗi dậy mạnh mẽ”.
Thượng Quan Tề Sinh: “Mong là thế, nhưng con đường thành Đại La có vô vàn nguy hiểm”.
Trong lúc hai người đang thì thầm to nhỏ thì liên tục có thêm người xuất hiện bên cạnh.
Có một đám người đi tới, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt dài, tóc xoã, mặc trường bào màu vàng, đi cùng còn có sáu cô hầu gái xinh đẹp.
Trông thấy người đó, Thượng Quan Tề Sinh nói: “Chủ của Hoàng Đình đấy, tên là Mạc Liên Phong”.
Mạc Liên Phong ngồi vào chỗ xong cũng chào hỏi với chưởng môn, sau đó liếc nhìn Thượng Quan Tề Sinh rồi cười nói: “Tề Sinh, cạnh ông là ai đấy?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Đây là Trương Huyền Bình - con rể của tôi”.
Chủ của Hoàng Đình và chủ của Huyền Môn đều là các trưởng lão nòng cốt của Huyền Hoàng Môn. Huyền Hoàng Môn chia làm năm cơ quan lớn, nhưng hai trong số đó thì không làm gì, một người suốt ngày bế quan, người thì đi du lịch khắp nơi nên việc chính đều do chưởng môn và chủ của Hoàng Đình với Huyền Môn quản lý.
Mạc Liên Phong cười nói: “Tề Sinh, chúng ta đã giao hẹn sẽ tác thành cho con gái ông với em vợ tôi rồi cơ mà? Sao giờ lại có anh con rể nào xuất hiện thế này? Đừng nói là ông vơ đại một người làm con rể đấy nhé”.
Thượng Quan Tề Sinh không giận mà nói: “Ông Mạc, Trương Tiểu Bình là thiên tài y đạo, tôi đã truyền y đạo cho thằng bé lâu rồi, không thì tôi đã chẳng dẫn nó đến đây”.
Mạc Liên Phong cười khẩy rồi nói với một người thanh niên ở cạnh: “Thạch Thanh, anh rể xin lỗi cậu, hoa nhà người ta có chủ rồi, sau anh sẽ kiếm cho cậu mối khác”.
Người thanh niên tên là Thạch Thanh cười lạnh nói: “Anh, em không phục! Ngoài Mạc Thái ra thì thế hệ trẻ của Hoàng Đình có ai hơn em chứ?”
Nói rồi, hắn lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh có tư cách gì mà đòi cưới Thượng Quan Linh Nhi?”
Bị người khác chất vấn ngay trước mặt nhiều người như vậy, Ngô Bình chỉ thờ ơ nói: “Tôi có tư cách hay không thì liên quan gì đến anh? Anh có phải con tôi đâu mà phải lo vụ này?”
Thạch Thanh nổi giận: “Láo lếu, dám ăn nói ngông cuồng ở đây à! Giờ tôi muốn khiêu chiến anh, dám nhận lời không?”
Ngô Bình: “Khiêu chiến tôi? Nếu đến con mèo con chó khiêu chiến mà tôi cũng phải nhận lời thì sống làm sao được? Nếu anh muốn khiêu chiến tôi thì đấu luôn trong cuộc thi Y Đạo này này”.