“12, 13, 14, 15, thành công!”
Song, Ngô Bình vẫn tiếp tục, số lượng bảo thạch phát sáng tăng không ngừng, cuối cùng tất cả cùng phát sáng.
Sau đó, anh buông tay, một tia sáng quan màu lam bắn lên trời, sau đó hoá thành một con mưa tên bắn cực lớn ở trên không, khí thế khiến ai cũng phải khiếp sợ.
Người thanh niên cũng ngẩn ra rồi cười nói: “Công tử, sức của anh mạnh quá, tôi sẽ đưa anh một triệu tiền Tiên, ngoài ra còn tặng anh hai món quà”.
Nói rồi, anh ta đưa cho Ngô Bình một triệu tiền Tiên cùng hai đồng tiền ngọc.
Hàng bên cạnh bày một cái đàn cổ, một cô gái trẻ đang ngồi cạnh đàn rồi cười nói: “Công tử, tôi có một khúc nhạc, mỗi lần gảy được 5000 nghìn tiền Tiên. Nếu công tử có thể gảy được hết đoạn một thì sẽ nhận được 20 nghìn tiền Tiên”.
Ngô Bình nhìn cây đàn thì thấy nó có bảy đoạn nên hỏi: “Nếu tôi gảy đến đoạn thứ bảy thì sao?”
Cô gái: “Thì anh sẽ nhận được 3 triệu tiền Tiên và ba món quà”.
Ngô Bình lập tức ngồi xuống rồi khẽ gảy đàn, âm thanh mê hoặc vang lên. Anh nhìn nhạc phổ rồi bắt đầu chơi, anh gảy hết đoạn thứ nhất rồi chuyển luôn sang đoạn thứ hai.
Đột nhiên anh thấy cây đàn hơi rung lên, anh cần dùng nhiều sức hơn để áp chế, không thì sẽ bị phản phệ.
Anh đàn tiếp đến đoạn thứ ba, thứ tư rồi một lèo đến đoạn thứ bảy. Lúc này, có vô vàn sát quang bắn ra từ tay anh, nhưng đều bị anh áp chế hết.
Kết thúc đoạn thứ bảy, anh vung mười đầu ngón tay lên thì có 3000 sát quang bay vút lên cao rồi ngưng tụ thành một sát trận bức người, sát khí khủng khiếp ấy khiến mọi người ở đây đều gai sống lưng.
Cô gái cảm thán: “Công tử đúng là nhân vật tuyệt thế!”, sau đó, cô ấy đã đưa cho anh 3000 tiền Tiên cùng ba đồng tiền ngọc.
Vậy là Ngô Bình đã có 14 đồng tiền ngọc trong tay.
Dạ Vô Cực đã không thể ngồi yên được nữa, hắn chặn trước mặt Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Này, anh hơi bị tham quá rồi đấy”.
Ngô Bình khó hiểu hỏi: “Tôi tham cái gì?”
Dạ Vô Cực tức giận nói: “Lẽ nào anh định lấy hết tiền ngọc à?”
Ngô Bình: “Ủa tôi có cấm cản gì ai đâu, phía sau còn rất nhiều sạp hàng, nếu các anh có giỏi thì tự đi mà lấy”.
Dạ Vô Cực không thể phản bác, nếu hắn mà có tài thì đã đi thử lâu rồi, chứ đứng đây đấu võ mồm với Ngô Bình làm gì?
Ngô Bình: “Phiền tránh ra!”
Dạ Vô Cực cảm nhận được sát khí mờ ảo trên người Ngô Bình nên đành đen mặt tránh sang một bên.
Ngô Bình đi tới một hàng xăm mình, cạnh đó treo 24 hình xăm.
Thấy thế, Ngô Bình cảm giác chúng mạnh dần lên và như ẩn chứa một sức mạnh thần bí nào đó.
Chủ hàng là mọt người đàn ông cao gầy, anh ta cười nói: “Công tử, các hình xăm này đều có giá khác nhau, rẻ nhất là 5000 tiền Tiên, đắt nhất là năm triệu”.
Ngô Bình hỏi: “Có quà tặng kèm không?”