Mã Thiên Lý biến sắc mặt, sau đó lập tức thay đổi 180 độ với Ngô Bình. Diệp Lập Vũ cũng ngẩn ra rồi cười nói: “Anh đã bảo là cậu cho anh một cảm giác rất oai phong rồi mà, vừa nhìn anh đã biết cậu là nhân tài, ha ha”.
Tuy ngoài mặt khách sáo là vậy, nhưng Mã Thiên Lý vẫn khá ngượng ngùng nên chỉ ở lại thêm một lúc rồi chuồn mất.
Hắn đi vào nhà vệ sinh, sau đó lấy điện thoại ra rồi gọi cho một người bạn ở Vân Kinh.
“Anh Từ, cho tôi hỏi thăm về một người. Ông có biết ai tên là Ngô Bình không? Ừm, khoảng hơn 20 tuổi, chủ của vịnh Bạch Long… cái gì?”
Ngay sau đó, Mã Thiên Lý đã tái mặt, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Người hắn gọi là anh Từ chính là một người cháu trong gia tộc của Từ Quý Phi, nhờ mối quan hệ họ hàng với ông ba nhà họ Từ mà người này lên như diều gặp gió ở Vân Kinh.
Người đó nói cho Mã Thiên Lý biết, Ngô Bình là anh em kết nghĩa với Từ Quý Phi, điều đáng sợ hơn nữa là đến ông bà nhà họ Từ cũng phải khúm núm trước anh.
Người đó còn nói Ngô Bình là cổ đông của tập đoàn Đường Thị, rất thân thiết với nhà họ Đường. Dự án thị trấn phỉ thuý cũng có vốn đầu tư của anh.
Nhiêu đó vẫn chưa là gì, Ngô Bình thuộc tầng lớp thượng lưu, mạng lưới giao thiệp rất rộng. Quan trọng hơn nữa là Ngô Bình còn có tu vi cao hơn cả Từ Quý Phi, anh đã ở cảnh giới Nhân Tiên rồi.
Mã Thiên Lý chỉ muốn tự vả vào mặt mình, sao hắn lại đắc tội với một nhân vật lớn vậy chứ! Cảnh giới Nhân Tiên đấy, người ta đã là nửa người nửa tiên rồi.
Hắn rửa mặt rồi soi lại mình trong gương, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi trở lại, Mã Thiên Lý thấy Diêm Lập Vũ đang nói chuyện với Ngô Bình, nhưng anh không có hứng thú đáp lời.
Mã Thiên Lý cười nói: “Tổng giám đốc Ngô, cậu đúng là chân nhân bất lộ tướng. Cô thư ký ngu xuẩn vừa rồi của tôi không hiểu chuyện, dám vô lễ với cậu, khi nào về tôi sẽ đuổi việc cô ta”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tổng giám đốc Mã quá lời rồi!”
Ngô Bình không để ý tới sự mất lịch sự của Mã Thiên Lý, anh đã ở cảnh giới Nhân Tiên nên thấy những người bình thường như Mã Thiên Lý chỉ giống các con ếch nhảy trên mặt đất thôi, lũ ếch nhái có kêu vài tiếng với anh cũng không sao cả.
Mã Thiên Lý: “Cậu Ngô, tôi vẫn đang nghe ngóng xem của chủ của vịnh Bạch Long là ai, không ngờ lại là cậu! Tôi cũng là người Vân Kinh, nể tình tôi là bạn cũ, cậu phải để lại một căn trong khu ấy cho tôi nhé”.
Đây là một trong những chiêu thức lấy lòng người khác của Mã Thiên Lý.
Ngô Bình cười nói: “Được thôi, tôi sẽ giảm giá cho anh năm phần trăm”.
Như vậy là giảm được hẳn mấy triệu, Mã Thiên Lý mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu Ngô!”
Tôn Tinh ở phía xa đang ngẩn ra, sao tự nhiên Mã Thiên Lý lại quay sang lấy lòng Ngô Bình? Anh có tư cách gì mà để một nhân vật lớn như Mã Thiên Lý phải nịnh nọt?
Lư Tuấn Phi lại bình tĩnh một cách lạ thường rồi nói: “Nhìn thấy chưa? Tôi đã bảo rồi, người mất mặt cuối cùng sẽ là Mã Thiên Lý”.
Tôn Tinh cảm thấy hơi bất lực, cô ta ngồi xuống rồi hỏi: “Lư Tuấn Phi, trước kia anh rất thân với Ngô Bình, anh có thể nói cho tôi biết anh ta là người thế nào không?”
Lư Tuấn Phi thở dài một hơi rồi đáp: “Anh ta không cùng thế giới với mình đâu. Với cô, có thể mấy chục triệu hoặc mấy trăm triệu là rất nhiều rồi. Nhưng tôi nói cho cô biết, đến một người có khối tài sản cả mấy chục tỷ như Mã Thiên Lý cũng chưa là gì với Ngô Bình đâu”.