Đám quan sai thường có quan hệ với nhau, mặc dù anh đã xử lý trót lọt lần này, nhưng không có gì đảm bảo sẽ không có thêm quan sai tới gây rắc rối cho anh. Vì vậy tốt hơn hết là rời khỏi đây càng sớm càng tốt và càng nhanh càng tốt.
Nửa giờ sau, đoàn hộ tống lại lên đường. Ra khỏi thành và đi được nửa ngày, sắc trời phía trước đột nhiên tối sầm lại, mây mù bao phủ, đồng thời gió cũng bắt đầu thổi.
Một tiêu sư già có kinh nghiệm nói: "Ngô tiêu đầu, trời sắp mưa rồi, chúng ta phải tìm chỗ trú mưa thôi".
Ngô Bình nhìn về phía xa xa không có chỗ trú mưa nào, nhưng trên ngọn núi bên trái lại có một ngôi chùa nhỏ.
Anh nói:"Hãy lên núi trú mưa".
Ngay lập tức, anh dẫn đội hộ tống lên núi và đi tới chỗ ngôi chùa. Ngay khi họ đến nơi, tiếng sấm sét trên bầu trời rền vang và mưa lớn trút xuống.
Họ mở cửa chùa ra, bên trong trống rỗng, không có người ở. Sau khi đỗ xe hộ tống, các tiêu sư dắt ngựa ra buộc vào hành lang, những người còn lại vào chính điện trú mưa.
Ngôi chùa này có hơn chục điện lớn nhỏ, trong điện chính có rất nhiều tượng thần cao lớn.
Ngô Bình lau khô tóc và nhìn vào những bức tượng. Anh không biết gì về đa số các bức tượng này, nhưng mỗi bức tượng đều trông rất uy nghiêm.
"Đoàng!"
Lại một tiếng sấm nữa rền vang, mưa nặng hạt hơn và một cơn gió lạnh thổi qua.
Một số tiêu sư nhặt một ít củi từ phía sau, đốt lửa trong sảnh và trải chăn trên mặt đất.
Nhóm Ngô Bình vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài, một nam một nữ xông vào trong chùa, sau đó chạy thẳng vào chính điện.
Một số tiêu sư lập tức rút kiếm ra và cảnh giác nhìn hai người mới đến.
Người đàn ông và người phụ nữ đều khoảng ngoài hai mươi tuổi. Cả hai người đều ướt sũng và hoảng loạn.
Nhìn thấy Ngô Bình và đoàn hộ tống, người đàn ông vội vàng chắp tay: "Các huynh đệ, chúng tôi chỉ lên núi trú mưa, xin lỗi đã quấy rầy các vị", nói xong, họ đi sang phía bên kia của đại điện.
Tiêu sư già thì thầm với Diệp Thiên:"Tiêu đầu, người đàn ông này đem theo rất nhiều vật có giá trị trên người, chắc là tư tình với con gái nhà người ta rồi đưa nhau bỏ trốn".
Ngô Bình đã nghe nhiều chuyện như vậy, anh khá hứng thú nên hỏi: "Những nam nữ bỏ trốn ở đây sẽ bị trừng phạt như thế nào?"
Tiêu sư già đáp: "Thông thường nếu như họ bị bắt, người đàn ông sẽ bị đánh đến chết và người phụ nữ bị bỏ tù vài năm".
Ngô Bình: "Tại sao người đàn ông bị đánh chết mà người phụ nữ chỉ bị vài năm tù?"
Tiêu sư già: "Bỏ trốn kiểu này phần lớn là những người đàn ông không có tiền không có quyền đưa theo con gái nhà giàu. Vì vậy, đương nhiên cuối cùng bị đánh chết đều là đàn ông".
Ngô Bình thở dài: "Tôi đã nhận ra rồi, bàn tay của người đàn ông ban nãy đã chai sạn, có lẽ phải làm những công việc nặng nhọc như bốc vác. Còn bàn tay của người phụ nữ thanh tú và mềm mại, rất có thể là thiên kim đại tiểu thư".
Vừa nói đến đây, bên ngoài chùa lại truyền đến tiếng bước chân, một đám người xông vào trong. Bọn họ vừa tiến vào đã dáo dác tìm kiếm xung quanh, có mấy người đi về phía chính điện.