La Thiên Tướng cảm khái: “Có đệ tử như vậy đúng là may mắn của sư tôn”.
Ngô Bình: “Sư tôn, con chỉ biết một chút về chuyện của Thiên Địa kiếm tông, không làm tông chủ cũng không sao, sư tôn nên bế quan khổ luyện, sớm ngày trở thành Đại La Đạo Nhân”.
La Thiên Tướng: “Đại La không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể làm được, sư tôn chỉ có thể cố gắng hết sức”.
Ngô Bình: “Sư tôn, chi bằng người đến đại lục Côn Luân, tiếp tục nắm quyền Thiên Địa kiếm tông ở Hạ Giới?”
La Thiên Tướng động lòng: “Cũng được, lúc về sư tôn sẽ nói với bọn họ để ta xuống dưới phụ trách Thiên Địa kiếm tông ở Côn Luân”.
Ngô Bình cười nói: “Như thế thầy trò chúng ta sẽ gần nhau hơn, có chuyện gì cũng tiện chăm sóc cho nhau”.
Trong cuộc trò chuyện, Ngô Bình đã truyền lại tất cả những ý nghĩa Âm Dương mà anh mới lĩnh hội được cho La Thiên Tướng, ông ta rất cảm động, có tiến bộ rất nhiều.
Tạm biệt La Thiên Tướng, Ngô Bình trở về Linh Xuyên đợi tin tức. Vào lúc hoàng hôn, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, cánh cổng trời mở ra, mùi thơm kỳ lạ xộc vào mũi, một cơn mưa hoa đầy trời, hàng trăm tiên quang nhảy múa trên bầu trời.
Một bóng người vĩ đại bước ra khỏi cổng trời, chính là Phiêu Miểu Thiên Tôn, mà đây là sự uy nghiêm của Đạo Quân.
Mọi người trên cả đại lục Côn Luân đều giật mình khi nhìn thấy cảnh này, ngay cả chủ nhân Long Quốc, Thiên Tiên của các tông môn cũng tiến tới chào đón họ.
Người có thể chạy đến đây ngay ít nhất cũng có tu vi Chân Tiên. Đương nhiên, ngoài Chân Tiên ra còn có không ít Bán Bộ Đại La, thậm chí còn có vài ông lão cảnh giới Đại La.
Tất cả tiên nhân chào đón, Phiêu Miểu Thiên Tôn chỉ khẽ gật đầu, những người này mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lần lượt lui ra ngoài, biến mất không thấy.
Tiên quang biến mất, Ngô Bình bước đến đón: “Sư tôn”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: “Đệ tử, con nghĩ đặt kiếm cung ở đâu thì hợp lý?”
Ngô Bình đã lên kế hoạch từ sớm, anh chỉ hướng đông nam, một dãy núi lớn nằm ở rìa LInh Xuyên nói: “Sư tôn, ngọn núi này tên là núi Linh Kiếm, có duyên với đến, con nghĩ nên đặt ở đây”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn gật đầu: “Được”.
Bàn tay bà ấy vung lên, một tòa cung điện xa hoa làm bay lên không trung, cùng với một tiếng sấm sét vang lên biến hư không thành hiện thực, toàn bộ dãy núi thay đổi kinh người.
Cung điện bằng giấy biến thành một cung điện khổng lồ thật sự nằm trên núi Linh Kiếm. Sau đó, một trận mưa tiên giáng xuống, vô số cây cối, cỏ tiên mọc lên trên núi, tràn đầy chim hót, hoa thơm.
Đấy là chiêu của Đại La Đạo Quân, ước gì được nấy!
Cùng lúc đó, Phiêu Miểu Thiên Tôn vung tay ngọc, linh mạch, linh nhãn, linh căn trong phạm vi ba ngàn vạn dặm đua nhau chui ra khỏi mặt đất, hội tụ lại trên núi Linh Kiếm biến Kiếm Cung trở thành mắt trận phong thủy trong phạm vi ba ngàn vạn dặm đó.
Có được mắt phong thủy này, không chỉ linh khí của Kiếm Cung càng lúc càng nhiều mà khí vận cũng càng lúc càng mạnh.
Thường thì không có ai dám gây ra động tĩnh lớn như thế, dù sao, việc thu hết linh mạch trong phạm vi ba ngàn vạn dặm về làm của riêng là chuyện hết sức bá đạo, nhất định sẽ khiến nhiều thế lực lớn ra mặt ngăn cản.