Nói xong, anh rời khỏi điện số ba, đồng thời trên tay có thêm một chiếc nhẫn, trên đó có khắc phù văn cổ xưa. Điện Truyền Kỳ ở trong chiếc nhẫn này, lúc nào anh cũng có thể vào trong để lấy truyền thừa.
Vừa bước ra ngoài, Ngô Bình đã ngây cả người ra, nhìn xung quanh, đâu đâu cũng là thi thể thối rữa rồi hình thành một vũng máu!
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lúc này, một bàn tay xé hư không rồi kéo Ngô Bình vào. Chớp mắt, Ngô Bình đã rơi vào một không gian kì lạ xung quanh không có gì cả chỉ một màu đen kìn kịt.
Ở đây có một ông lão đang ngồi, già đến nỗi không thể nào già hơn được nữa, mặc một bộ đồ rách rưới, trông ông lão cứ như có thể chết đi bất cứ lúc nào, khí tức rất yếu, lão nói: "Cậu nhóc, cậu không cần nhìn nữa đâu, tiên điện Thiên Võ ngoài cậu ra đều đã chết hết rồi".
Ngô Bình siết chặt nắm đấm: "Ai đã làm?"
"Điều này cậu phải hỏi Ngạo Thiên".
Lão lấy ra một viên trân châu, viên trân châu phát ra một tia sáng, xuất hiện hình ảnh của điện chủ Ngạo Thiên.
"Lý Huyền Bình, lúc cậu nhìn được hình ảnh tôi để lại đây thì chắc là tiên điện Thiên Võ đã không còn tồn tại nữa rồi. Một số thế lực mạnh nhất của khắp chư thiên vạn giới câu kết với nhau, hạ một lời nguyền mạnh mẽ và ác độc nhất. Tiên điện Thiên Võ của tôi không thể nào chống lại được, tất cả đều đã diệt vong, chỉ mình cậu còn sống!"
Ngô Bình hỏi: "Điện chủ, sao họ lại diệt tiên điện Thiên Võ?"
"Vì họ tính toán được nếu để tiên điện Thiên Võ tiếp tục lớn mạnh thì rất nhiều thế lực trong số họ sẽ lụi tàn", điện chủ Ngạo Thiên nói: "Chỉ một hai thế lực đơn lẻ trong số họ chắc chắn sẽ không dám ra tay với tiên điện của tôi. Thế nên tất cả bọn họ bắt tay nhau, không tiếc vốn liếng để hạ lời nguyền này, chúng tôi không có cách nào để phản kháng. Lúc này, điều duy nhất có thể làm là đưa cậu vào điện số ba, giữ lại đời sau duy nhất".
Ngô Bình: "Điện chủ, ngài không phải là Đại La Kim Tiên sao? Lẽ nào còn sợ lời nguyền?"
Điện chủ Ngạo Thiên: "Đại La cũng sẽ bị huỷ diệt, không có sinh mệnh nào là bất diệt cả. Lý Huyền Bình, ta và điện chủ điện số một để lại hai toà điện phủ ở chỗ bạn cũ Hủ Mộc Đạo Quân, nhờ ông ấy giao lại cho cậu. Hủ Mộc này đã nợ ta một ơn nghĩa, là người ta có thể tin tưởng. Công pháp của điện số một và điện số hai chưa hoàn toàn mở hết, với tố chất của cậu, chắc chắn có thể trở thành chủ nhân mới của hai điện".
"Cuối cùng, ta sẽ nói ra tên của những thế lực hãm hại tiên điện Thiên Võ, cậu nhất định phải nhớ kỹ, đến một ngày cậu đủ lớn mạnh phải báo thù rửa hận!"
Sau đó, tên từng thực lực, từng người xuất hiện, Ngô Bình nhớ kỹ từng cái một.
Nói đến đây, điện chủ Ngạo Thiên cười: "Lý Huyền Bình, chắc chắn tiên điện Thiên Võ có thể phát triển lớn mạnh trong tay cậu!"
Nói xong, quang ảnh tan biến, sắc mặt Ngô Bình vô cùng khó coi. Vốn tưởng đã tìm được một chỗ dựa lớn mạnh, có thể tung hoành ở hạ giới rồi, ai ngờ mới có mấy ngày, chỗ dựa đã đổ, hơn nữa lại còn bị tiêu diệt sạch!
Ông lão nhìn Ngô Bình nói: "Cậu nhóc, hôm nay chúng ta chỉ gặp nhau một lần, từ nay về sau, tôi không biết cậu, cậu cũng không biết tôi".
Ngô Bình hỏi: "Sao tiền bối lại nói lời này?"
Ông lão khẽ than: "Cậu đấy, là một kẻ chuyên rước hoạ, ai gần cậu sẽ xui xẻo, thế nên cậu đừng có hại tôi".
Nói rồi lão đưa hai chiếc nhẫn cho Ngô Bình, sau đó phất tay, Ngô Bình cảm thấy trời đất xoay chuyển. Đến lúc anh hoàn hồn lại thì mình đã trở về hạ giới, đang đứng trong ngọn núi lớn ở phía Nam.
Tâm tình của anh rất tệ, không còn thân phận là đệ tử của tiên điện Thiên Võ nữa, anh buộc phải tìm kiếm một thân phận mới, nhưng phải đi đâu đây?
Anh lập tức bói cho mình một quẻ, quẻ bói hiển thị rằng trong vòng vài năm tới, anh tốt nhất nên khiêm tốn một chút.