Thanh Minh cười khẩy: “Cái gọi là Thần tộc, cùng lắm chỉ có thể xem là sinh linh thấp kém ở vũ trụ bọn ta thôi. Còn Đạo Tôn mà anh nói ấy hả, khi ta trưởng thành, sẽ có thể giết chết Đạo Tôn chỉ trong một giây đấy”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Thanh Minh, ngươi khoác lác như thế thấy hay ho lắm à?”
Thanh Minh đáp: “Không phải khoác lác, sau này anh sẽ biết thôi”.
Trương Tinh Dã thấy Ngô Bình mãi không để ý đến mình mà cứ ngồi thừ ra, bèn hỏi: “Anh Ngô, anh không sao chứ?”
Ngô Bình sực tỉnh, cười đáp: “Tôi không sao, anh Tinh Dã. Tử quang trong cơ thể anh đã bị tôi diệt trừ, về sau anh có thể tu luyện rồi”.
Trương Tinh Dã cảm nhận một chút, đúng là có thể tu luyện rồi. Anh ta cả mừng: “Cảm ơn anh Ngô!”
Ngô Bình nói: “Thật ra tôi nên cảm ơn anh. Cái này, xem như là quà cảm ơn của tôi đi”. Nói đoạn, anh điểm vài cái lên người Trương Tinh Dã.
Ngay lập tức, vài luồng sức mạnh bí ẩn tiến vào cơ thể anh ta. Bốn Nhân Tàng, ba Bí Tàng, ba Thiên Tàng của Trương Tinh Dã đều được sức mạnh này mở ra.
Trương Tinh Dã lập tức khoanh chân ngồi thiền và tu luyện để cảm nhận những lợi ích này.
Ở bên cạnh, Thanh Sương hỏi: “Anh Ngô đã ăn xong rồi chứ?”
Ngô Bình cười đáp: “Xong rồi. Thanh Sương, tiền cơm của cô, tôi sẽ trả luôn”. Nói xong, anh để mấy miếng vàng lá lên bàn.
Bây giờ anh đã khôi phục tu vi, tất nhiên có thể dùng đến đồ trong động thiên.
Thanh Sương trợn mắt: “Hoá ra anh có tiền!”
Ngô Bình hỏi: “Cô Thanh Sương có muốn cùng đến thành Ngọc Hoàng không?”
Thanh Sương đáp: “Dĩ nhiên rồi, chúng ta xuất phát thôi”.
Tuy đã hồi phục tu vi, Ngô Bình vẫn ngồi xe ngựa. Người đánh xe vừa thúc ngựa một cái liền cảm thấy phong cảnh hai bên nhanh chóng lui lại, chưa kịp phản ứng đã thấy xe đến trước cổng thành Ngọc Hoàng!
Người đánh xe “a” lên, kêu to: “Gặp ma rồi!”
Thanh Sương không nhận ra, chỉ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Người đánh xe thốt lên: “Cô mau ra đây xem đi”.
Thanh Sương ló đầu ra rồi sững cả người, thành Ngọc Hoàng đã ở ngay trước mặt!
Cô ấy khẽ hô lên: “Chuyện gì thế này? Rõ ràng tôi mới ngồi vào xe ngựa mà, sao xe đã đến thành Ngọc Hoàng rồi? Đừng nói là tôi nằm mơ đấy nhé?”
Ngô Bình cười bảo: “Cô không nằm mơ. Cô Thanh Sương, tôi xin phép đi trước. Nếu có thời gian, cô có thể đến Ngọc Hoàng Tông tìm tôi”.
Anh vẫy tay tạm biệt, để lại Thanh Sương vẫn đang ngồi sững sờ. Đến khi cô ấy hoàn hồn, định tìm Ngô Bình thì không còn thấy bóng dáng anh nữa.
Đến Ngọc Hoàng Tông, khi Ngô Bình xuất hiện, không ai nhận ra anh, dù sao anh cũng đã đổi một diện mạo khác. Có điều anh có thể nói ra tên của Chu Ngọc Nhan, nên không ai ngăn cản anh cả. Bây giờ Chu Ngọc Nhan là một trong những đệ tử được tông chủ xem trọng nhất.