Đường Minh Huy vuốt cằm, thoáng do dự rồi nói: “Nhưng ông ta là khách hàng lớn của chú, giờ ra giá như vậy thì có ngại không?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Nếu chú không muốn đắc tội với người ta thì bán đấu giá, như vậy tha hồ mà hét giá. Nếu ông ta thật lòng muốn sở hữu bức tranh này thì kiểu gì cũng tham gia”.
Đường Tử Di: “Bố, con thấy thế được đấy. Chúng ta là daan kinh doanh nên mong muốn có lợi nhuận cao là điều hiển nhiên. Ông Lạc cũng là người làm ăn nên không có lý trách chúng ta cả”.
Đường Minh Huy gật gàu rồi nói với Ngô Bình: “Được rồi. Ngô Bình, chuyện này chú nhờ cả vào cháu nhé. Bức tranh đó bán được bao nhiêu, chú cũng chia cho cháu một nửa”.
Ngô Bình xua tay: “Chú làm vậy là coi cháu như người ngoài rồi, cháu chỉ làm giúp thôi”.
Đường Minh Huy cười phá lên nói: “Được rồi, thế chú không khách sáo nữa. À, khi nào rảnh thì sắp xếp cho chú đến thăm nhà cháu nhé”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Đến nhà cháu ạ?”
Đường Minh Huy: “Ừ, cháu với Tử Di quen nhau lâu rồi, thì người nhà hai bên cũng nên gặp gỡ chứ”.
Đường Tử Di vội nói: “Bố, bố nói gì thế, gặp người nhà gì cơ?”
Đường Minh Huy nghiêm túc nói: “Ơ hay, bố muốn gặp thông gia thôi mà”.
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Cháu đến công trường đây”.
Đường Tử Di: “Em cũng đi”.
Hai người rời khỏi nhà hàng, Ngô Bình cầm theo bức tranh rồi lên một chiếc xe khác, sau đó bảo tài xế đưa đến vịnh Bạch Long.
Đường Tử Di hỏi: “Anh đoán xem bức này sẽ bán đấu giá được bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Khó đoán lắm, nếu may thì cả 20 tỷ cũng là”.
Đường Tử Di há hốc miệng: “20 tỷ á?”
Ngô Bình: “Gì mà em ngạc nhiên thế, với người cần nó mà nói thì dù có khuynh gia bại sản cũng đáng”.
Đường Tử Di cười nói: “Nếu thật sự có thể bán được 20 tỷ thì chúng ta sẽ lấy số tiền ấy đến Biên Thành mua phỉ thuý”.
Ngô Bình nghe thấy vậy thì tỏ vẻ kỳ quái: “Em nói như thể nhà họ Đường đang thiếu tiền thế?”
Đường Tử Di: “Dự án thị trấn phỉ thuý cần ít nhất là 50 tỷ, thêm phí mua nguyên thạch, quảng cáo thì phải cỡ cả trăm tỷ đấy”.
“Còn dự án trung tâm giám định thì cũng phải tốn dăm ba chục tỷ là ít, thêm hai dự án vịnh Bạch Long và Vọng Nguyệt nữa thì vốn nhà em căng lắm luôn”.
Ngô Bình đã từng nghe Trác Khang nhắc đến sơn trang Vọng Nguyệt nên hỏi: “Sơn trang Vọng Nguyệt ở đâu?”
Đường Tử Di: “Hải Thành, dự án này khởi công từ hai năm trước, nhà em đã đầu tư hơn 70 tỷ vào đó rồi. Gộp hết các khoản vào cũng phải hơn 200 tỷ đấy, anh thử nghĩ xem có kẹt vốn không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh đang có hơn 40 tỷ, nếu em cần thì cứ lấy tạm mà dùng”.
Đường Tử Di ngẩn ra: “Anh có hơn 40 tỷ á?”
Đây là số tiền mà Ngô Bình đã lấy được của mục sư đó, khoảng hơn 300 triệu Euro, tương đương với hơn 40 tỷ.
“Anh mới kiếm được đấy”, Ngô Bình cười nói: “Anh có thể cho em vay 30 tỷ”.
“Thế thì tốt quá!”, Đường Tử Di nói: “Em sẽ đầu tư vào thị trấn phỉ thuý nhé, anh thấy sao?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Được thôi”.