Ngô Bình gật đầu nói: “Ta đoán không bao lâu nữa, ta có thể đột phá rồi”.
Cứ như vậy Ngô Bình vừa tu luyện, vừa bồi dưỡng Huyền Bình quân. Thoáng chốc đã một tháng qua đi, trong một tháng này, mỗi ngày có mấy ngàn, mấy vạn xác chết Huyết tộc truyền đến đây. Ngô Bình nhân lúc máu còn tươi lập tức dùng Quỷ Thánh Kiếm hút máu, rồi bồi dưỡng cho cao thủ trong quân.
Những Huyết tộc đưa đến này, yếu nhất cũng là Nam tước, Tử tước, số lượng rất ít. Nhưng cách một đoạn thời gian sẽ đưa đến một đám Huyết phó, chỉ có cấp này có số lượng khá nhiều, ít nhất cũng hơn mấy vạn người.
Một tháng này, số lượng Huyền Bình quân đã đạt đến năm mươi vạn, với lại trong đó có một bộ phận tu sĩ đã đạt cấp tương đương Đạo Cảnh, tu sĩ Thần Thông Hậu Kỳ.
Mấy ngày liên tục tiêu thể lực, Ngô Bình cảm thấy bản thân cũng có thu hoạch tốt, hình như anh có thể thử thăng sâu vào Cửu Biến!
Thì ra Quỷ Thánh Kiếm cắn nuốt sức mạnh Huyết tộc, cũng lấy ra được một ít năng lượng đặc biệt riêng. Năng lượng này có cực nhỏ trên mỗi một Huyết tộc, nhưng khi mấy chục vạn lực lượng Huyết tộc hội tụ lại sẽ tạo nên một vùng ánh sáng bạc.
Anh cảm giác ánh sáng bạc này rất đặc biệt, giống như nó có thể giúp đỡ anh tiến hỏa. Nhưng mấy thứ này vẫn chưa đủ!
Lúc này anh nghĩ đến Thạch Lan, trong tay cô ta có Thiên Cực. Hai người đã từng nói chuyện, anh cảm giác được thứ chí hung kia có thể giúp mình hoàn thành Cửu Biến!
Anh chào hỏi các vị sư tôn một chút, lập tức quay về thế tục.
Thế Tục giới, học viện quân sự.
Thạch Lan vẫn ở nơi này chăm chỉ đọc sách vào mỗi ngày, như cũ. Kiếp này, cô ấy có cha mẹ ruột, bản thân là kiêu ngạo của người nhà nên cô ấy vẫn ở nơi này chăm chỉ học tập.
Thoáng chốc, Ngô Bình đã xuất hiện ở hoa viên học viện, đợi gặp được Thạch Lan rồi.
Thạch Lan vẫn giữ dáng vẻ cũ, khi cô ấy thấy Ngô Bình lập tức bật ngờ trợn to mắt: “Tôi còn tưởng anh quên mình rồi, mấy ngày nay cũng không liên lạc lấy một tin nhắn”.
Ngô Bình thở dài: “Tôi chạy đến mức chân sắp rụng đây này, mỗi ngày không ở Thánh Cổ Đại Lục cũng phải đến Tiên Giới. Cô thì nhẹ nhàng và thoải mái rồi, mỗi ngày ở học viện quân sự chơi với một đám nhỏ”.
Thạch Lan: “Được rồi, đừng trêu tôi. Anh tìm tôi chắc có chuyện gì đúng chứ?”
Ngô Bình gật nhẹ đầu: “Thiên Giới xuất hiện lần nữa, bây giờ Tiên Giới đã mất biên giới, vô số dị tộc xuất hiện gây chiến khắp nơi”.
Thạch Lan lạnh nhạt nói: “Tôi cũng biết chuyện này”.
Ngô Bình: “Chúng ta đổi nơi nói chuyện”.
Thần Kinh, biệt thự ở đỉnh núi của Ngô Bình. Sau khi hai người đến đây, Ngô Bình mới nói: “Tôi muốn dùng một ít Thiên Cực, thử hoàn thành giai đoạn tu luyện khó nhất”.
Thạch Lan tò mò hỏi: “Tư chất của anh đã nghịch thiên, còn có giai đoạn nào làm khó được anh à?”
Ngô Bình: “Thánh Cổ Đại Lục Cửu Biến Cảnh, tôi muốn thăng cấp Cửu Biến”.
Thạch Lan rất thông minh, kiếp trước cô ấy cũng là một nhân vật rất ghê gớm. Cô ấy nghe thế, gương mặt lập tức thay đổi: “Cửu Biến! Có nghĩa là hiện tại anh đã đến Bát Biến rồi à?”
Ngô Bình gật đầu.
Thạch Lan hít sâu một hơi lẩm bẩm: “Anh đúng là quá đáng sợ! Bát biến được xưng là Thánh Hoàng rồi, không ngờ anh làm được!”
Ngô Bình mỉm cười: “Nhưng tôi vẫn muốn thử tu luyện Cửu biến”.
Thạch Lan thoải mái gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ giúp anh! Sức mạnh Thiên Cực rất ghê gớm, nhưng đồng thời nó cũng có thể xúc tác cho tiềm lực cơ thể con người. Chỉ là bây giờ tu vi của tôi vẫn còn thiếu, mọi chuyện phải dựa vào anh rồi”.
Cô ấy nói đến đây cũng hơi do dự, rồi nói tiếp: “Lần đầu tiên tiếp xúc với Thiên Cực, có thể anh sẽ bị hung vật phản phệ. Nếu anh áp chế không được nó có thể giống kiếp trước của tôi, cơ thể không chịu được vết thương khủng khiếp và cuối cùng chỉ có thể chuyển thế mới giải quyết được!”
Ngô Bình gật đầu: “Không cần lo lắng, tôi nghĩ không thành công cũng chẳng sao cả”.
Thạch Lan gật đầu cái rụp: “Được rồi, nhưng Thiên Cực vừa xuất hiện sẽ khiến đất trời đổi sắc, chúng ta phải tìm một nơi an toàn tuyệt đối mới được!”