Sau đó, trong đầu Ngô Bình tiếp tục vang lên âm thanh của Không Duy Tiên Thụ: “Sau này không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta”.
Ngô Bình: “Yên tâm”.
Cất sách dược, Ngô Bình lại tìm kiếm khu vực còn lại một lượt, đào được một vài linh dược, tiếp đó thì quay về chỗ cũ.
Văn Nhân Tử Y dùng đồ của Ngô Bình để lại, nấu một ít cháo, lập tức bưng lên cho Ngô Bình ăn.
Hai người ăn cháo xong, thấy sắc trời còn sớm, Ngô Bình nói: “Tử Y, chúng ta đi thành Xích Dương”.
Đôi mắt Văn Nhân Tử Y sáng lên: “thành Xích Dương sao? Đó là một trong những thành phố lớn của Cửu Dương Cảnh”.
Ngô Bình: “Tôi biết một người ở nơi đó, tên Lý Giản. Tôi quyết định mua một ít dược liệu từ chỗ anh ấy, thuận tiện lại bán một vài loại thuốc không dùng cho anh ấy”.
Văn Nhân Tử Y gật đầu: “Được. Trong thành Xích Dương có không ít tiệm thuốc, thuốc mua được nhiều hơn thuốc mình tự hái”.
Hai người dọn dẹp xong xuôi thì khởi hành đi đến thành Xích Dương.
Vừa đứng dậy, Ngô Bình đã phát hiện không gian xung quanh có gì đó không đúng, như có luồng sức mạnh nào đó, khiến không gian nơi này đông cứng.
Ngô Bình nhíu mày, nói: “Tử Y, có người động tay vào đầm lầy. Chắc chắn là người của Huyết Đao Môn phát hiện lượng lớn dược liệu nơi này đang iarm nên mời dám hành động, muốn ép chúng ta hiện thân”.
Văn Nhân Tử Y: “Công tử, làm sao đây, chúng ta còn có thể rời đi không?”
Ngô Bình cười nói: “Thủ đoạn của đổi phương quả thực cao minh, cũng mau chúng ta có người giúp đỡ”.
Sau đó anh liên lạc với Không Duy Tiên Thụ, nói: “Không Duy Tiên Thụ, giúp một tay. Nếu ta thoát không được, sách dược sẽ rơi vào tay Huyết Đao Môn, đến lúc đó ngươi cũng sẽ gặp rắc rối”.
Âm thanh Không Duy Tiên Thụ vang lên: “Ngươi lắm chuyện thật”.
Tuy nói là vậy, nhưng Không Duy Tiên Thụ vẫn ra tay, một vầng sáng bao phủ Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y, sau đó hai người biến mất, lập tức xuất hiện cách đó nghìn dặm!
Bên ngoài đầm lầy, rất nhiều cao thủ Huyết Đao Môn đều ở đây. Thời gian gần đây, linh dược phạm vi trong đầm lầy giảm nhanh chóng, số lượng cực lớn, khiến những người cấp cao chú ý. Vì thế, sau khi Huyết Đao Môn chuẩn bị đầy đủ thì thiết lập đại trận chém giết ở đây, trực tiếp phong ấn toàn bộ đầm lầy, muốn bắt gọn tên trộm thuốc. Nhưng bọn họ không ngờ, Ngô Bình lạ nhẹ nhàng rời khỏi như vậy.
Ở bên kia, Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y tiếp tục đi về phía thành Xích Dương. Vị trí của bọn họ cách thành Xích Dương không còn xa, không bao lâu nữa sẽ đến gần thành Xích Dương.
Đến trước cổng thành, Ngô Bình không vội đi vào, mà liên lạc với Lý Giản trước. Rất nhanh sau đó, Lý Giản đã nhận được tin, dích thân ra thành đón.
Mười mấy phút sau, một chiếc xe ngựa rộng lớn xuất hiện trước mặt Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y.
Hai tùy tùng đi theo vén màn xe lên, đặt bệ chân dưới xe, Lý Giản cười bước xuống, vui mừng nói: “Tiên sinh, cuối cùng anh cũng đến rồi, tôi thật sự mong mỏi trông chờ đấy!”
Ngô Bình: “Ông chủ Lý, tôi đến làm phiền anh rồi”.
“Nào có nào có, anh có thể đến chính là vinh hạnh của tại hạ. Vị này là?”. Lý Giản nhìn Văn Nhân Tử Y.