Ngay lúc này, một đám mây đen bay về phía anh, nhìn kỹ lại là mấy triệu con muỗi. Đám muỗi này đều có màu xám, dài mười mấy centimet, liều mạng nhào đến chỗ anh, xem anh thành con mối muốn hút máu anh.
Nhưng muỗi vừa đến gần thì bị tiên y đẩy ra xa. Ngô Bình ghét tiếng vo ve của chúng bèn vung tay lên, sương khói tản ra, đó chính là bột đuổi côn trùng anh làm ra.
Ngửi thấy mùi hương này, cơ thể đám muỗi này lập tức cứng đờ, đều rơi xuống đất. Chúng vừa rơi xuống đất, xung quanh lại có một đám bò sát bò ra, bắt đầu ăn lấy thi thể đám muỗi.
Đám côn trùng này đủ loại màu sắc, kiểu gì cũng có, Ngô Bình nhìn mà da đầu tê cả lại, vội vàng rời đi.
Trên đường đi, anh nhìn thấy rất nhiều dược liệu nhưng đa số đều là những dược liệu bình thường, không đáng để anh lấy. Được vài dặm cũng chẳng gặp được một cây bảo dược nào, trong lòng Ngô Bình không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Chẳng phải nói nơi này thường không có ai đặt chân đến sao? Sao mà chẳng có lấy một cây bảo dược vậy?”
Anh bỗng nhận thấy mặt đất đang rung chuyển, một dây leo xanh vốn dĩ vẫn yên tĩnh đột ngột quấn chặt cổ chân anh như có sinh mạng.
Anh nhìn một lúc, nhận ra trên dây leo xanh này có một nguồn năng lượng kỳ lạ, nguồn năng lượng này chỉ huy dây leo xanh này ra tay với anh.
Anh túm lấy dây leo, truyền sức mạnh Nguyên Tiên vào muốn bắt lấy năng lượng đó, thế nhưng năng lượng này lại cực kỳ xảo quyệt, lập tức chạy khỏi dây leo, chui vào dưới lòng đất.
Ngô Bình tiếp tục đi về phía trước nhưng vẫn không phát hiện ra bảo dược, thậm chí cũng không nhìn thấy được bao nhiêu dược liệu thông thường, sắc mặt anh ngày càng khó coi, tình hình không ổn.
Anh lập tức giải phóng thần niệm để tìm kiếm, vừa phóng ra quả nhiên nhận ra sự khác thường.
Ở chính giữa hang động này có một cây cực lớn, cao mấy ngàn mét, rễ của nó cực kỳ phát triển, đâm sâu vào lòng đất, gần như chiếm trọn cả hang núi. Anh lập tức hiểu tại sao nơi này không có linh dược, tất cả nguồn dinh dưỡng đều bị cái cây này hấp thụ hết, dẫn đến bảo dược và thần dược xung quanh không thể sinh trưởng.
Anh thi triển thuật độn đi đến trước cái cây này, anh vừa đến gần, nhánh cây bỗng đột nhiên điên cuồng nhảy múa, hung hăng đâm vào cả người anh như từng cây giáo sắc bén.
Nhưng những nhánh cây này vừa đến gần tiên y thì bị bắn ra, không thể làm hại đến anh.
Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật, phát hiện bên dưới cái cây này có một quan tài bằng thủy tinh, một người đàn ông đang nằm trong đó, vô số rễ cây đâm vào người, liên tục truyền linh khí vào. Người đàn ông không có tóc, cả người toàn là màu xanh nhạt nhưng tướng mạo rất anh tuấn, chỉ là tai của hắn rất nhọn.
Như thể cảm ứng được Ngô Bình, người đàn ông mở mắt ra, một giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình: “Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng mới có con người đến đây”.
Ngô Bình: “Ông là ai?”
Người đàn ông nói: “Tôi là ai không quan trọng, vì cậu sắp chết rồi”.
Ngô Bình cười mỉa: “Ông muốn giết tôi?”
“Thần thể của tôi vẫn chưa trưởng thành, tất cả những người biết được bí mật này đều phải chết”, đối phương nói, giọng nói rất lạnh lùng.
Ngô Bình: “Nói chuyện một chút không được à, một mình ông ở đây không cảm thấy nhàm chán sao?”
Đối phương sửng sốt: “Cậu khá thú vị đấy, dám xông vào Vạn Trùng Cốc, chắc có thứ để cậy vào rồi”.