Ông chủ hừ một tiếng rồi mắng: “Nghèo hèn còn bày đặt”.
Ngô Bình đứng lại nói: “Ông bảo ai nghèo hèn?”
Ông chủ ngẩng đầu lên: “Tôi bảo cậu đấy? Sai chắc?”
Ngô Bình: “Ông ăn nói cho cẩn thận, hễ nổi giận mà tôi sẽ bị hắt xì đấy”.
Ông chủ cười đểu nói: “Thì cứ hắt xì đi, cho nổ mũi luôn đi…”
Ông ta chưa nói xong thì Ngô Bình đã hắt xì một cái, một luồng khí bắn ra khiến tất cả bình trong cửa hàng để vỡ hết, chỉ còn cái bình anh ưng ý là còn nguyên vẹn.
Ông chủ ngẩn ra một lúc rồi gào lên thảm thiết: “Hàng của tôi, hàng của tôi!”
Sau đó, ông ta quay phắt lại rồi lườm Ngô Bình: “Đền đi! Cậu phải đền gấp mười lần tổng thiệt hại cho tôi!”
Lam Hân Nguyệt cười khẩy nói: “Hoàng triệu Hắc Thuỷ có luật, giới quý tộc làm hỏng đồ của thứ dân thì không cần phải đền”.
Ông chủ ngây ra: “Cái gì? Các người là quý tộc ư?”
Tuy ở đây là thành Hắc Thuỷ, nhưng giới quý tộc đến đây đều ăn mặc rất trang trọng để thể hiện thân phận của mình, trong khí đó Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt thì không.
Lam Hân Nguyệt: “Ông mở cửa hàng kinh doanh mà ăn nói rất mất lịch sự, bảo sao mà chẳng có khách đến mua”.
Ông chủ quát: “Quý tộc? Các người có chứng minh được thân phận quý tộc của mình không?”
Lam Hân Nguyệt giơ huy hiệu vương tước ra rồi lạnh giọng nói: “Mở to mắt chó của ông ra mà nhìn”.
Ông chủ run như cầy sấy rồi vội vã quỳ xuống đất: “Xin lỗi Vương gia, xin Vương gia tha tội”.
Không cần biết Ngô Bình là Vương gia nào, nhưng cũng là nhân vật là chủ của một cửa hàng nhỏ như ông ta có thể đắc tội. Tuy sau lưng ông ta cũng có hậu thuẫn, ông ta cũng quen giới quý tộc trong kinh đô, nhưng địa vị của họ cũng kém xa Vương gia.
Ngô Bình cầm cái bình duy nhất vẫn còn nguyên vẹn lên rồi nói: “Tôi mua bình này”, dứt lời, anh trả cho ông ta một triệu tiền báu.
Anh cất bình đi rồi rời đi, sau khi đi được một đoạn, anh chợt bật cười nói: “Hân Nguyệt, cảm giác làm người xấu thích thật đấy!”
Lam Hân Nguyệt lắc đầu: “Xấu khi nào, anh vẫn siêu tốt đấy chứ. Nếu là Vương gia khác thì lão già kia bay màu rồi, khéo còn chu di cửu tộc ấy chứ”.
Ngô Bình cau mày: “Gì mà ác thế!”
“Ai cho phép một chủ cửa hàng nhỏ dám xúc phạm Vương gia chứ”.
Họ đi tiếp lên phía trước thì Ngô Bình nhìn thấy một cửa hàng quần áo, bên trong lắp đặt rất đẹp, hơn nữa khách hàng ra vào cũng thuộc giới thượng lưu, tên của cửa hàng là Thiên Y Quán.
Ngô Bình nổi hứng nói: “Hân Nguyệt, chỗ này bán quần áo này!”
Lam Hân Nguyệt cười nói: “Ừm, đây là Thiên Y Quán duy nhất của hoàng triều Hắc Thuỷ, đồ bên trong đắt kinh khủng, vì đều được làm từ loại tơ thượng hạng, đến em còn không mua nổi.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, tuy trước kia phủ Chiến vương sa sút, nhưng nền móng cũng chắc, với điều kiện như thế mà Lam Hân Nguyệt cũng không mua nổi đồ ở đây, vậy quần áo trong cửa hàng này đắt đến mức nào?
Anh nói: “Hôm nay em thích gì thì cứ chọn đi, anh bao”.