“Cũng chả có gì hơn thứ này”. Anh vừa siết mạnh một xíu, trường đao đã bị bẻ gãy. Sau đó anh bước lên một bước, đánh một quyền vào ngực Linh Giáp binh.
Tên Linh Giáp binh kia phản xạ rất nhanh, ngực lập tức xuất hiện một lớp linh giáp. Ngô Bình cố ý chỉ dùng một chút sức lực, chợt nghe tiếng “răng rắc”, linh giáp nát bấy, Linh Giáp binh phun máu mà chết.
Ngô Bình: “Sức phòng ngự khá tốt, nhưng chặn không được tấn công tu sĩ trên Thần Thông tầng tám”.
Sau đó, anh rút Quỷ Thánh kiếm ra, chém một nhát giết hai tên Linh Giáp binh còn lại. Sau khi giết chúng xong, linh quang trên cơ thể bọn chúng bị Quỷ Thánh kiếm hút sạch.
Linh Giáp tộc khác với Huyết tộc, năng lượng của Huyết tộc đều trữ ở trong máu cho nên Quỷ Thánh kiếm mới hút máu. Năng lượng của Linh Giáp tộc tập trung ở linh lực, bởi vậy Quỷ Thánh kiếm hút linh quang.
“Tốt, vậy giết thêm vài con nữa!”
Đêm đó, trong thành xuất hiện một pho tượng sát thần giết hơn ba nghìn tên Linh Giáp tộc không sót con mốc nào!
Khi Ngô Bình quay về Hà gia, cơ thể dính đầy máu đen. Cả đêm, anh đến ba tòa thành rồi giết gần một vạn tên Linh Giáp tộc.
Anh nói: “Truyền lệnh của ta, tất cả tu sĩ ngoài Tam Cảnh Thần Thông lập tức tập hợp đến sàn vật!”
Sàn vật mới xây, có diện tích rất rộng lớn, có thể chứa vài chục vạn người cùng một lúc.
Ngô Bình vừa ra lệnh, đệ tử, tu sĩ Thần Thông tầng ba trở lên của bảy đại tông mông và cả Hà gia, vội vàng tập hợp ngay.
Ngô Bình nhìn thoáng qua, trong các tu sĩ còn một số bị thương chưa lành, nên anh cho họ về trước. Cuối cùng, trên giáo trường chỉ còn lại hơn hai ngàn bảy trăm người.
Anh lấy Quỷ Thánh kiếm ra nói: “Các vị sẽ là nhóm đầu tiên trở thành dũng sĩ thủ vệ Thiên Nguyên, chỗ ta có một cách tăng nhanh chóng lực phòng ngực. Mời các vị xếp hàng, tiến lên theo thứ tự!”
Ngô Bình tiếp tục thi triển Đại Mạch Lạc thuật, rót năng lượng bổn nguyên Linh Giáp tộc và linh năng vào cơ thể của họ.
Mũi kiếm anh vừa chỉ, cơ thể của một tu sĩ run lên, một nguồn năng lượng kỳ diệu ào ạt đổ vào cơ thể của hắn ta. Hắn ta hơi thúc giục năng lượng kia, nguồn năng lượng lại tụ ra ngoài da hắn ta và biến thành một bộ linh giáp.
Hắn ta vừa mừng vừa sợ, liên tục sử dụng.
Ngô Bình bảo hắn ta lui ra, cho người thứ hai tiếp tục nhận năng lượng.
Cứ như vậy, Ngô Bình nhanh chóng cho tất cả mọi người quản lý năng lượng. Cuối cùng, luyện Khôi Binh Thuật.
Lực lượng của hơn hai ngàn người nhờ Quỷ Thánh kiếm hợp làm một, uy lực rất đáng sợ. Không trung xuất hiện một thanh linh kiếm khổng lồ, mạnh mẽ đánh về đối diện phá nát một ngọn núi! Đồng thời, bọn họ còn có thể ngưng tụ linh thuẫn khổng lồ, chặn tấn công của địch.
Sau khi Ngô Bình luyện binh xong, lập tức dẫn theo hơn hai ngàn người đến địa bàn Linh Giáp tộc đã chiếm. Cách đó không xa có một tòa thành có hơn vạn tên Linh Giáp quân tập kết ở đó, Ngô Bình muốn dùng chúng thử sức chiến đấu của mấy ngàn Thiên Nguyên quân.
Ngô Bình có sát khí hơn vạn Linh Giáp tộc, hiện tại mang theo mấy ngàn người đến giết địch càng thoải mái hơn. Bọn họ kết thành một đĩa huyền phù bát quái trên không trung, Ngô Bình mượn Thiên Ảnh kiếm pháp lập tức linh năng ngưng tụ thành ba nghìn lưỡi bảo kiếm hạ xuống, đâm thẳng thế hơn vạn Linh Giáp quân đối diện.
Những linh kiếm này được Bát Quái Sát trận củng cố, uy lực mạnh gấp trăm lần với Linh Giáp binh bình thường, cho nên bảo quang điên cuồng chém địch dễ như thái rau dưa. Thoắt cái, xác của Linh Giáp quân phơi đầy đồng!
Nhưng trong Linh Giáp quân cũng có vài cao thủ, sức mạnh bọn chúng cũng mạnh hơn. Chỉ là dù chúng có mạnh thế nào cũng đánh không lại Ngô Bình, từng tên đều bị giết.
Chiến đấu giằng co nửa giờ, giết chết tên Linh Giáp binh cuối cùng. Lúc này, Ngô Bình mới thu chiến trận, lệnh cho những tu sĩ này đi đến trấn an dân chúng trong thành.
Dân chúng trong thành này thật thê thảm, ban đầu thành có hơn một ngàn vạn người. Hiện tại, chỉ còn vỏn vẹn hơn một trăm vạn người sống sót, khắp nơi đều là xác hư thối.