Giới tu hành rất thẳng thắn, anh chơi xấu tôi thì tôi đáp trả anh, anh dám hại tôi thì tôi sẽ giết chết anh!
Ngay lập tức, một nhóm Tiên quân, Chân quân của Thục Sơn kiếm phái đã dốc toàn lực cùng Ngô Bình quay lại Địa Tiên Giới, đánh thẳng vào Thần Chú Môn!
Tai mắt của Thần Chú Môn tại hiện trường quá đỗi kinh ngạc trước cảnh tượng này, liền cuống cuồng truyền tin về.
Nhưng đám người Ngô Bình cưỡi mây đạp gió, chẳng mấy chốc đã về đến Địa Tiên Giới, xông vào Thần Chú Môn.
Tuy thực lực không bằng Thục Sơn kiếm phái nhưng Thần Chú Môn cũng không dễ ức hiếp. Trong môn phái có sáu Tiên quân và hơn ba mươi Chân quân, Chân nhân và Địa Tiên thì nhiều vô số. Mà Thần Chú Môn sở hữu rất nhiều bùa chú với lực sát thương khủng khiếp, sau lưng còn có liên hệ với thế lực Tiên Giới.
Thần Chú Môn được xây dựng sát núi, phần lớn nằm trên sườn núi. Khi cả đám người họ đến trước cửa núi, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên cùng một nhóm tu sĩ đang canh giữ.
Người đàn ông trung niên chắp tay nói: “Chưởng môn Lưu dẫn mọi người đến đây, không biết vì chuyện gì?”
Lưu Vọng Công lạnh lùng nói: “Trương Nhược Nhiên, ông sai người phá hỏng ngày mở cửa của ngoại viện Thục Sơn chúng tôi, mưu mô khó lường! Hôm nay nếu ông không đưa ra lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ san bằng Thần Chú Môn của ông!”
Môn chủ của Thần Chú Môn - Trương Nhược Nhiên, chẳng lấy làm sợ hãi, lạnh giọng đáp: “San bằng Thần Chú Môn của tôi? Lưu Vọng Công, ông mà có năng lực này thì đâu chờ đến hôm nay?”
Lưu Vọng Công gằn từng chữ: “Ngay giờ phút này, ông có thể thử xem”.
Trương Nhược Nhiên cười hề hề: “Lưu Vọng Công, nếu tôi thi triển ‘phù chú Tuyệt Thiên’ thì tất cả các người đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
Ngô Bình quan sát Trương Nhược Nhiên. Lúc còn ở Thanh Long Quân, anh từng giết chết một kẻ tên Trương Tín Lăng, chính là con trai út của ông ta. Vậy nên đôi bên cũng là oan gia đối địch.
Anh hỏi: “Trương Tín Lăng là con trai ông?”
Nghe Ngô Bình nhắc đến con trai út đã mất, Trương Nhược Nhiên sa sầm mặt: “Cậu là Ngô Bình?”
Ngô Bình cười khẩy: “Quả nhiên ông nhận ra tôi. Trước đây ông từng sai người ám sát tôi nhỉ? Con trai ông do tôi giết chết đấy. Trương Nhược Nhiên, ông có bản lĩnh ra so chiêu với tôi không?”
Gương mặt Trương Nhược Nhiên tràn đầy tức giận. Nhưng giây tiếp theo, ông ta đã kìm lại lửa giận sát khí, lãnh đạm nói: “Khốn kiếp, giết người phải đền mạng. Thù giết con, tôi sẽ không quên. Có một ngày, cậu sẽ chết trong tay tôi!”
“Vậy sao?”
Anh phất tay một cái, Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn đột nhiên bay ra, một chiếc ấn lớn từ trên trời rơi xuống và ầm ầm trấn áp, uy lực khủng khiếp. Ấn này có thể trấn áp, giết chết Thiên Tiên, lập tức khiến đám người này sợ đến hồn bay phách lạc, thi nhau sử dụng chú phù để kháng cự.
Nhưng khí tức của Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn quá khủng khiếp, không hề rơi xuống. Khi họ đang dốc toàn lực để phòng ngự đòn tấn công trên đầu, Ngô Bình bỗng di chuyển ra phía sau Trương Nhược Nhiên.
“Ầm!”
Thủ ấn Hư Không của anh đánh vào giữa lưng Trương Nhược Nhiên. Ngay cả Tiên quân Bất Tử như Lý Ngạo Tiên đối đầu với anh còn chẳng đủ sức, hoàn toàn không cơ hội thi triển năng lực. Trương Nhược Nhiên này chỉ là một tu sĩ cảnh giới Động Thiên cỏn con, tất nhiên càng không có khả năng phản kháng.
Chưởng này của Ngô Bình đã khiến nửa người ông ta biến thành vũng máu, ngay cả linh hồn sơ sinh cũng vỡ vụn!
Chưởng môn chết đi, những người còn lại lập tức sợ hãi vô cùng, chỉ biết đứng ngây ra đó.
Thấy cơ hội hiếm có, Lưu Vọng Công liền rống lên: “‘Giết!”