Chẳng mấy chốc, nóm người đã ngồi trên một chiếc xe buýt rất xa hoa, từng vị trí đều rất rộng rãi. Ngô Bình ngồi bên cạnh giám sát Lam, gần vị trí đầu xe.
“Giám sát Lam, ngày thứ ba kiểm tra gì vậy?”, cậu hỏi.
“Thể năng. Chỉ ai có thể năng đạt chuẩn thì mới có thể tiến vào học viện quân sự”.
“Nghe nói, trong mười bảy người, chỉ có một hai người có thể ở lại?”
“Cậu nghe ai nói?” Giám sát Lam liếc nhìn cậu: “Lần này không giới hạn số người, nếu các cậu đều xuất sắc thì có thể giữ lại toàn bộ. Nếu toàn bộ đều không đạt chuẩn thì đào thải toàn bộ”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Thay đổi quy tắc rồi sao?”
“Không phải thay đổi quy tắc, mà là viện trưởng học viện quân sự Đại Hạ đổi người rồi, ý của viện trưởng mới là thà thiếu chứ không ẩu”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng tốt, như vậy tôi cũng không còn áp lực tâm lý gì nữa”.
Sau đó cậu đè thấp giọng nói: “Giám sát Lam, cô tên gì vậy?”
Giám sát Lam trừng cậu: “Cậu hỏi kỹ như vậy làm gì?”
Ngô Bình cười nói: “Không làm gì cả, chỉ là muốn biết tên cô thôi”.
Giám sát Lam hỏi: “Đan dược cậu tặng tôi thực sự có tác dụng sao?”
Ngô Bình hạ giọng nói: “Không dám giấu gì, đan dược này là do một cao thủ Đạo Cảnh luyện chế, cô nói xem có tác dụng hay không?”
Giám sát Lam tươi cười, nói: “Lam Chỉ Ngư”.
Ngô Bình cười, nói: “Tên của giám sát hay thật, chắc cô cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu, hay là sau này tôi gọi cô là chị Chỉ Ngư được không?”
Lam Chỉ Ngư không nói gì, không nói gì tức là đồng ý.
Ngô Bình lập tức nói: “Chị Chỉ Ngư là người của học viện quân sự Đại Hạ sao?”
Lam Chỉ Ngư: “Tôi tốt nghiệp năm ngoái, năm nay ở lại trường làm trợ giảng”.
Ngô Bình bỗng nói với vẻ đầy bái phục: “Chị Chỉ Ngư giỏi thật, tôi nghe nói số lượng nữ học viên của học viện quân sự Đại Hạ cực kỳ ít, tỷ lệ nam nữ là ba mươi mấy trên một, nữ sinh có thể vào được học viện quân sự Đại Hạ nhất định phải rất lợi hại”.
Lam Chỉ Ngư: “Tôi cũng từng học ở đại học Thần Kinh, vì vậy bên trên mới cho tôi phụ trách lần khảo sát này”.
Ngô Bình cười, nói: “Vậy chị Chỉ Ngư xem như về thăm nhà rồi. Năm nay tôi mới thi vào đại học thần kinh, vẫn chưa đi hết tất cả các nơi”.
“Sau khi kết thúc khảo sát thì cậu có thể chính thức đến học ở đại học Thần Kinh rồi”. Lam Chỉ Ngư nói xong thì bỗng nói với người trước mặt “Lát nữa đến quốc khố không được ồn ào, lúc xuống xe mỗi người có thể nhận một túi thức ăn, đủ để các cô cậu ăn trong ba ngày”.
Ngô Bình chớp mắt, nói: “Có thể ăn thức ăn tự mang theo không?”
Lam Chỉ Ngư liếc nhìn cậu rồi nói: “Nếu như cậu có thức ăn thì cũng được”.
Ngô Bình trở tay, lấy ra một túi thịt khô, đấy là túi thịt cậu giữ lại khi ăn cơm trên đảo Linh Tê, là thịt khô mà ông chủ Hoàng làm, mùi vị khá ngon, thơm nức mũi.