Ngô Bình: “Đúng là bên trên định như vậy, cho nên nếu chúng ta chỉ chăm chăm vào mảng bất động sản thì sẽ bên trên sẽ không thích đâu”.
Lý Mai ngẩn ra: “Ý cậu là giờ chúng ta bán đất rồi đầu tư vào công nghiệp hả?”
Ngô Bình: “Chúng ta chỉ làm những thứ mình rành thôi, nhà họ Lý đã có xương xe hơi ở Đông Nam Á rồi, tôi cùng đang đầu tư vào các công ty con về xe hơi của tập đoàn Tam Hữu. Tôi nghĩ chúng ta có thể đầu tư vào mảng xe năng lượng mới”.
Lý Mai nhìn anh rồi nói: “Tôi cứ tưởng cậu không biết kinh doanh, giờ xem ra cậu cũng có cách nhìn xa trông rộng giống ông đấy”.
Ngô Bình: “Mấy cái này dễ thấy mà, ai chẳng biết, chẳng qua không muốn từ bỏ lợi ích thôi. Vả lại, muốn chuyển hướng đầu tư thì cần nhiều vốn mà”.
“Huyền Bình nói đúng đấy”, đột nhiên có giọng nói của Lý Vân Đẩu vang lên.
Ngô Bình cười nói: “Ông cũng ra ngoài này ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Ông già rồi nên thích yên tĩnh, chuyện còn lại giao hết cho Hoàng Tương. Tiểu Bình, cháu vừa bảo muốn đầu tư dự án năng lượng mới à?”
Ngô Bình: “Cháu luôn muốn làm xe hơi năng lượng mới, giờ có cơ hội nên muốn thử sức ạ”.
Lý Vân Đẩu: “Đợi bên này ổn một chút, ông sẽ cho Lý Mai về phụ trách chuyện đó”.
Ngô Bình: “Ông ơi, sản nghiệp bên này đúng là lớn thật”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Hồi sáng họp, ông cũng nhắc rồi. Chúng ta phải tập trung xử lý cho ổn thoạ”.
Lý Mai: “Huyền Bình, cậu nghĩ chúng ta nên giữ lại những sản nghiệp nào?”
Ngô Bình: “Tôi đến đây mấy hôm rồi thì thấy cơ sở kiến trúc hạ tầng ở đây rất kém, tín hiệu di động thì yếu, đường xá hư hại, hệ thống đường sắt cũng chán, mạng internet thì khỏi nhắc luôn. Cho nên tôi thấy chúng ta có thể đầu tư vào các mảng đó”.
Lý Vân Đẩu và Lý Mai ngơ ngác nhìn nhau, Lý Vân Đẩu nói: “Huyền Bình, ít có xí nghiệp tư nhân nào đầu tư vào các mảng này lắm. Vì thời gian dài, phí đầu tư lớn”.
Ngô Bình cười nói: “Trước kia có thể nhà mình không làm được, nhưng giờ thì vô tư mà ông”.
Lý Mai hỏi: “Là sao?”
Ngô Bình: “Tôi từng nói chuyện với các sếp lớn ở Thiên Kinh, họ đang rất muốn chuyển nguyên vật liệu ở trong nước ra nước ngoài, vì thế họ muốn sửa đường lớn và đường sắt cho nước ngoài. Nếu chính phủ tham gia cùng mình thì gánh nặng sẽ giảm bớt”.
Nghe vậy, Lý Mai đã hiểu ý của Ngô Bình: “Ý cậu là mình nhờ Viêm Long làm hộ ư?”
Ngô Bình: “Đúng, với tầm ảnh hưởng của nhà họ Lý ở Đông Nam Á thì sửa vài con đường quá đơn giản. Mình có thể giao khoán công trình cho xí nghiệp trong nước, sau đó bắt họ cho mình vay không lãi, và phải trả dần trong 20 đến 30 năm”.
Lý Mai ngẩn ra: “Anh định ăn không của người ta à?”
Ngô Bình: “Gì mà ăn không? Một khi thành công thì cả ba bên cùng có lợi. Chúng ta giúp Viêm Long tiêu thụ nguyên vật liệu xây dựng, lại giúp các nước Đông Nam Á được tăng mức sống, mà mình lại kiếm được tiền”.