Một tiếng hét vang lên, con quỷ trong lá bùa bị giết bởi Long Ấn, sau đó bị đốt cháy cùng với lá bùa, biến thành tro bay. Binh lính sau đó tỉnh táo lại, nhưng thân thể có chút suy yếu, mềm nhũn nằm trên mặt đất, không thể động đậy.
Ngô Bình nói với Dương Thiên Hóa: "Hãy sử dụng hết hai mươi tư lá bùa còn lại".
Dương Thiên Hóa vâng lệnh, mất nửa giờ để giết từng con quỷ trong cơ thể của hai mươi bốn người lính.
Sau nửa giờ, Ngô Bình cũng gần như hồi phục, liền vẽ tiếp hai mươi lăm lá bùa, bảo Dương Thiên Hoa tiếp tục cứu người.
Bằng cách này, sau bốn giờ, tất cả lũ quỷ đã bị quét sạch và một trăm lẻ năm binh sĩ đã được giải cứu thành công.
Sau khi cứu người cuối cùng, Dương Thiên Hóa cười nói: "Thủ trưởng, hiện tại yêu ma đã bị diệt sạch, thủ trưởng quả là anh minh!"
Ngô Bình: "Thống lĩnh Dương, tôi muốn ông phong tỏa tin tức, nghiêm cấm binh lính ra ngoài!"
"Rõ!"
Lúc này Ngô Bình nhìn thấy trong đám người có một nhóm người đi thẳng ra ngoài. Tả thần tướng là anh còn ở chỗ này, vậy mà những người này lại tự ý rời đi, thật là to gan.
Anh trầm giọng hỏi: "Dương Thiên Hóa, việc này là sao?"
Sắc mặt Dương Thiên Hóa rất khó coi, nói: "Thủ trưởng, hắn chính là Trương Tín Lăng!"
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Ông làm thống lĩnh mà không có chút uy nghiêm nào sao?"
Dương Thiên Hóa nghiến răng hét lên: "Trương Tín Lăng, cút ra đây cho tôi!"
Đám người xôn xao cả lên, một thanh niên mặc Hoa phục màu vàng kim chậm rãi đi tới, theo sau là hai vị tướng lĩnh và quân du kích.
Người này chính là Trương Tín Lăng, hắn khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói: "Thống lĩnh gọi tôi có chuyện gì?"
Dương Thiên Hóa trầm giọng nói: "Tả thần tướng còn đang ở đây, sao cậu dám tự ý rời đi, cậu biết tội chưa?"
Trương Tín Lăng cười: "Biết tội? Trên đảo Thanh Long này ai dám trừng phạt tôi?"
Dương Thiên Hóa trầm giọng nói: "Trương Tín Lăng, đừng có hỗn xược!"
Trương Tín Lăng nhướng mày, nói: "Dương Thiên Hóa, ai cho ông lá gan dám quát mắng tôi hả, có phải ông lại muốn nếm thử mùi vị của 'Cuồng Tâm Phù' không?"
Nghe thấy cái tên đó, trái tim của Dương Thiên Hóa như lỡ nhịp, nhưng Ngô Bình đang ở phía trước nên chỉ có thể tiếp tục cứng rắn nói: “Trương Tín Lăng, nếu như cậu không chịu tuân theo quân lệnh, tôi chỉ có thể trừng phạt cậu theo quân pháp!"
Trương Tín Lăng cười ha hả: "Được! Tôi muốn xem ông định xử lý tôi thế nào!"
“Giết!”, Ngô Bình lạnh lùng nói.
Dương Thiên Hóa cả kinh, lẩm bẩm: "Thủ trưởng, việc này..."
"Vù!"
Lúc này ánh kiếm lóe lên, một luồng ánh kiếm vòng quanh cổ Trương Tín Lăng. Chính Ngô Bình đã ra tay.
Hắn phát ra một tiếng kêu kỳ quái, trên người hắn bộc phát ra một luồng ánh vàng, ánh kiếm chém vào ánh vàng, phát ra một tiếng "đinh".