“Phi Long Bảo Tương đan”. Ngô Bình nói: “Nó sẽ khiến cho khí tức của ông càng gần với thiên đạo tự nhiên hơn, từ đó sẽ tu hành dễ dàng hơn”.
Nghiêm Lãnh Thạch tròn mắt: “Không ngờ lại có công hiệu thần kì đến thế”.
Ngô Bình: “Hiệu quả của đan dược này không phải nhất thời, thời gian càng lâu thì ông càng nhận ra được lợi ích mà nó mang lại”.
Sau đó, Liễu Kim Long cũng bước ra, tình trạng của ông ta cũng tương tự như Nghiêm Lãnh Thạch, khí chất trên người đã thay đổi hẳn.
Sau khi Liễu Kim Long biết được hiệu quả thần kỳ của đan dược thì cũng vô cùng bất ngờ, vội vái lạy cảm ơn Ngô Bình.
Chính vào lúc đó, một bóng người đáp xuống ngoài cửa, Đào Thành hoảng hốt đẩy cửa chạy vào. Cậu ta nhìn quanh, khi thấy Ngô Bình thì vội chạy qua, nói: “Lão đại, anh ta đã đuổi đến rồi”.
Ngô Bình nhìn Đào Thành và lắc đầu liên tục, nói: “Cậu bị anh vợ truy sát, phải chăng là vì còn làm chuyện gì khác nữa?”
Đào Thành hơi ngượng ngùng, nói: “Em họ của bạn gái em vừa gặp em đã thích, cứ đòi theo em nên em…”
Ngô Bình cười khẩy: “Vì vậy cậu cũng làm cho con nhỏ có bầu rồi?”
Đào Thành vội phất tay: “Không có, không có, chúng em chỉ ở bên nhau mấy ngày thôi”.
Ngô Bình thở dài, nếu cậu là ông anh vợ đó thì cậu cũng sẽ đánh chết tên khốn này.
“Ầm”.
Một âm thanh lớn vang lên bên ngoài, mặt đất rung chuyển nhẹ.
Đào Thành tái mặt: “Anh ta đến rồi”.
Phương Lập là người đầu tiên xông ra, hỏi với giọng nặng nề: “Ai đó?”
Đối phương lạnh lùng đáp: “Giao Đào Thành ra đây thì sẽ tha chết cho các người”.
“Cũng lớn giọng đấy”. Phương Lập hừm một tiếng rồi lập tức xuất chiêu từ hai bên.
Ngô Bình không ra ngoài, cậu cầm cốc trà lên uống một ngụm, bình thản hỏi: “Anh vợ cậu có tu vi thế nào?”
“Thần Thông Tam Cảnh”. Đào Thành đáp.
“Đến cả Thần Thông Tam Cảnh cũng đánh không lại, gần đây cậu đã làm gì? Không tu luyện sao?”
Đào Thành cứng miệng: “Lão đại, anh tưởng ai cũng giỏi được như anh sao? Em đã tu luyện được đến Bí Cảnh tầng năm trong thời gian ngắn như thế đã lợi hại lắm rồi. Nhưng dù như vậy thì em vẫn không đánh lại được Thần Thông tam cảnh”.
Ngô Bình: “Trước hết cậu đừng chạy lung tung nữa, đợi lát tôi sẽ đưa cậu đến chỗ này”.
Đào Thành vội hỏi: “Đi lánh mặt sao?”
“Lánh mặt gì? Lát nữa ông anh vợ đó của cậu sẽ ngoan ngoãn nhìn nhận cậu thôi”.
Chính vào lúc đó, bên ngoài bỗng trở nên yên lặng, Phương Lập kéo theo một người bước vào. Người đó cao to tuấn tú, nhưng đã bị thương nặng, mặt trắng bệch, miệng và mũi đều không ngừng chảy máu.
Phương Lập vứt anh ta lên nền đất, nói: “Cậu chủ, có cần giết chết anh ta không?”
Ngô Bình: “Dù sao thì cũng là anh vợ Đào Thành, sao có thể giết được”.
Người đó vừa buồn vừa giận, anh ta không ngờ đằng sau tên khốn nạn Đào Thành còn có cao thủ chống lưng.
“Tôi là thiếu tông chủ của Thiên Nhạc Tông, Nhạc Cương Cực”.
Ngô Bình: “Tôi còn tưởng là thế lực ghê gớm nào nữa, thì ra là một tông môn nhỏ nhị phẩm, ai đã cho anh lá gan lớn đến mức dám truy sát đệ tử của Thái Hoàng giáo
Nhạc Cương Cực ngây ra: “Thái Hoàng giáo?”
Ngô Bình: “Đào Thành là đệ tử kiếm các của Thái Hoàng giáo, còn tôi là trưởng lão của kiếm các.
Nhạc Cương Cực tròn mắt, tên nhóc này là đệ tử của đại giáo, Sao có thể chứ? Nếu là thật thì sao sau đó lại không nói.