Ngô Bình biết khả năng của Diệp Ngưng Băng nên không thấy lo lắng, cậu gật đầu: “Được, cẩn thận một chút”.
Diệp Ngưng Băng và cô con gái của Du đại tướng quân đó cũng ra khỏi cửa hàng, cũng không biết họ muốn nói chuyện bằng cách nào.
Chưa đầy năm phút sau, Ngô Bình đang ngắm một thanh kiếm ngắn khác thì Diệp Ngưng Băng đã quay lại, hộp kiếm trong tay đã không thấy đâu, chỉ thấy cô ta cầm thanh kiếm Thất Âm đó trong tay.
Lâm Kiếm Phong đến trước mặt Ngô Bình, không kiềm được, hỏi: “Cô Diệp, họ…”
Diệp Ngưng Băng bình thản đáp: “Bị tôi chém văng hai người, những người còn lại chạy hết rồi”.
Lâm Kiếm Phong đưa ngón cái lên, nói: “Cô Diệp thật lợi hại, có điều Du đại tướng quân khá có thế lực trong giới võ quan, cô đánh con gái của ông ta chắc ông ta sẽ không bỏ qua đâu”.
Ngô Bình: “Vị Du tướng quân đó có nhiệm vụ gì?”
“Du tướng quân chịu trách nhiệm quản lý quân trấn thủ ba cửa phía bắc, dưới trướng có bảy tám ngàn lính, lợi ích của quân giữ cửa là nhiều nhất, ai ra vào cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ”.
Ngô Bình: “Chỉ mà một tên trông cửa thôi mà”.
Diệp Ngưng Băng không quan tâm, cô ta hỏi: “Các anh đã tìm được binh khí ưng ý chưa?”
Ngô Bình lắc đầu: “Vẫn chưa”. Sau đó cậu hướng mắt về thanh kiếm ở giữa.
Lâm Kiếm Phong liền nói: “Cậu Ngô, thanh kiếm đó là báu vật giữ cửa hàng của cửa hàng kim khí họ Từ, tên là kiếm Thất Tinh Long Uyên, đó là tác phẩm của đại sư đúc kiếm thượng cổ. Có điều thanh kiếm này rất khó khống chế, từ xưa đến giờ từng có vô số cao thủ muốn giành nó cho mình nhưng cuối cùng đều thất bại. Năm xưa Từ Công có công lập quốc nên Hạ Hoàng đã thưởng thanh kiếm này cho Từ Công.
Cô gái tư vấn mua hàng bên cạnh nói: “Từ Công nói ai có thể rút được kiếm Thất Tinh Long Uyên ra và dùng kiếm thi triển được kiếm quyết trên thân kiếm thì nhà họ Từ sẽ tặng kiếm cho người đó”.
Vừa nghe kiếm này có thể tặng không, Ngô Bình lập tức tỉnh táo hẳn, cậu hỏi: “Kiếm quyết viết ở đâu?”
Cô gái tư vấn cười nói: “Ở ngay sảnh lớn phía sau”.
Nhóm Ngô Bình đến sảnh lớn phía sau, trong sảnh có đặt một bức tường đổ nát, trên bức tường có vẻ hình người cầm kiếm và tổng cộng có hai mươi bốn bức hình.
Lâm Kiếm Phong cũng biết thứ này, cậu ta nói: “Vách tường này cũng có lai lịch cao thâm, nghe nói là do một vị kiếm đạo chí tôn từ xưa đã để lại. Từng động tác trên này đều trái với quy luật đất trời, không theo trật tự của của đất trời, vì vậy từ xưa tới nay chưa ai có thể làm ra được hai mươi bốn động tác hoàn chỉnh”.
Ngô Bình: “Có người nào làm được một vài động tác không?”
Lâm Kiếm Phong nói: “Tiền triều từng có một vị thiên kiêu làm được chín động tác, sau đó người này tiến vào Tiên Giới, khai tông lập phái, cũng chính là tông môn hạng nhất Kiếm Huyền Tông”.
Ngô Bình nhìn hình ảnh trên vách tường nói: “Hai mươi bốn động tác này bổ trợ lẫn nhau, nếu chỉ lĩnh ngộ được một số ít trong đó thì chỉ có thể xem như biết được chút trò vặt mà thôi”.
Lâm Kiếm Phong: “Ai nói không phải chứ. Nhưng cho dù chỉ lĩnh ngộ được một động tác thì cũng không tệ rồi, cả đời hưởng thụ. Người như vậy, trong lịch sử cũng chỉ có vỏn vẹn mười người”.
Ngô Bình đứng bất động trước vách tường, tập trung toàn bộ tinh thần vào hai mươi bốn động tác. Cậu phát hiện có duy nhất một động tác rất kỳ lạ, hơn nữa cũng chẳng có quy luật gì. Vô số kinh nghiệm trong đầu cậu nói cho cậu biết, bộ kiếm pháp này nhất định phải nắm toàn bộ trong tay. Nếu chỉ luyện một động tác thì cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy một điểm đen hoặc một điểm vàng, căn bản không thể biết con báo sẽ trông thế nào.
Toàn bộ hai mươi bốn động tác được khắc ghi trong đầu cậu, được cậu hóa giải, tổ hợp không ngừng, lĩnh ngộ sự kỳ diệu bên trong. Một khắc sau, trong đầu cậu đã hình thành một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh!
Cậu khẽ cười, đi đến sảnh trước, đến trước kiếm Thất Tinh Long Uyên. Kiếm khí mạnh mẽ, khiến người ta không thể lại gần bảo kiếm trong vòng năm bước Mới đầu Ngô Bình cũng cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó cậu dùng đến công pháp trên vách tường, thân thể lập tức nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi bay đến trước kiếm Thất Tinh Long Uyên, một tay nắm lấy nó.
Trong sảnh lớn vốn đang ồn ào náo nhiệt, nhưng trong chốc lát đã yên tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào tay trái của Ngô Bình.
Cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên lên, tay phải Ngô Bình nắm chặt trên chuôi kiếm, vừa dùng công pháp trên Vách tường, vừa chậm rãi rút bảo kiếm ra.
Thân kiếm trông rất kỳ lạ, khi cậu nhìn xuống thân kiếm lại cảm thấy như từ trên đỉnh núi nhìn xuống vực vậy, sâu bên trong kiếm tựa như có một con rồng khổng lồ nằm trong đó!
Xung quanh ồn ào âm thanh kinh ngạc, một ông lão từ bên trong lao ra, sau lưng có rất nhiều người đi theo. Ông lão này hai bên tóc mai bạc trắng, hai mắt sáng rực, ông ta kinh ngạc nhìn Ngô Bình, lớn tiếng nói: “Công tử!”