Ngô Bình hỏi tiếp: “Thái Ất Tiên Giới của chúng ta có giống các vũ trụ Đạo cảnh khác không?”
Cô gái: “Đương nhiên là không, Đạo cảng tầng thứ mười chứng tỏ chúng ta đã lĩnh ngộ được trật tự đại đạo nòng cốt nhất của vũ trụ. Xét về lý thì Thái Ất là một phần của vũ trụ chính, mọi thứ ở đây đều là thật, trong khi ở các vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ chín chỉ có một phần nhỏ là thật thôi, ngoài ra đều là ảo ảnh nên không đáng nhắc tới”.
“Thì ra là vậy”, Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn cô”.
Cô gái: “Thái Ất Đạo Quân thuộc hoàng thất Đại Minh, vì thế Tiên Giới mà người tạo ra hoàn toàn vận hành theo quy chuẩn của triều Minh”.
Ngô Bình: “Cô nương có biết vũ trụ Chấn Đán không?”
Cô gái: “Không”.
Ngô Bình không hỏi gì nữa mà tập trung suy nghĩ, sau đó phát hiện trật tự ở đây áp chế anh mạnh mẽ hơn trật tự ở Cửu Dương Cảnh.
Cô gái rất có hứng với Ngô Bình nên lại hỏi: “Công tử không phải người ở Thái Ất Tiên Giới đúng không?”
Ngô Bình không phủ nhận, mà nói: “Cô nương cảm nhận được à?”
Cô gái: “Tôi thấy khí chất của anh không giống người bình thường”.
Ngô Bình cười phá lên: “Quá khen!”
Họ nói chuyện một lát thì đã đến một thành trì. Cửa thành đóng chặt, cho người ta một cảm giác âm u, trong thành còn có tiếng ma kêu quỷ khóc, vừa nhìn đã biết không phải thành trì bình thường.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên, tuy Ngô Bình thấy hơi hãi, nhưng anh là người can đảm nên vẫn không nao núng.
Xe ngựa đi qua cổng thành, Ngô Bình mới thấy mọi thứ bên trong vẫn bình thường, hình như cảm giác lúc anh ở bên ngoài không hề tồn tại.
Cô gái nói: “Công tử dũng cảm đấy, người bình thường đến gần thành là sợ lắm không dám vào đâu”.
Ngô Bình: “Tại sao bên ngoài thành lại tạo ra dáng vẻ ma khóc quỷ hờn như thế?”
Cô gái: “Vì bên ngoài có đại trận Ngũ Quỷ, mục đích là ngăn cướp vào thành”.
“Gần đây có cướp ư?”
“Ừm, còn nhiều là đằng khác. Tuy quan phủ đã nhiều người cử binh lính đi càn quét, nhưng vẫn chưa diệt sạch được”.
Vào thành rồi, Ngô Bình phát hiện hoàn cảnh sống ở đây có sự pha trộn giữa đời sống hiện đại và triều Minh. Trên đường, anh có thể nhìn thấy máy hơi nước và động cơ xăng, còn có radio, ti vi. Ngoài ra, vẫn có xe ngựa, các kiến trúc cổ xưa cùng các kiểu quần áo cổ đại.
Trên đường có người đi xe đạp, cũng có người cưỡi ngựa.
Nhờ cuộc trò chuyện với cô gái nên Ngô Bình mới biết nơi này do triều Minh hoàn toàn cai trị, người có tu vi cao nhất cũng thuộc hoàng gia.
Điểm khác giữa nơi này và Đại Ngũ Hành Giới không nhiều, nơi đây cũng chỉ có khoảng vài tỷ dân, ngoài khu dân cư ra thì sẽ có những khu vực dành riêng cho người tu hành.
“Trật tự ở đây mạnh hơn thế tục của vũ trụ chính, nhóm Tử Di muốn đến đây sống thì không chỉ tăng tu vi là được. Mình phải nghĩ cách luyện chế ít đan dược để hỗ trợ họ thích ứng với môi trường ở đây”, Ngô Bình nghĩ thầm.
“Cảm ơn cô nương, tôi không làm phiền nữa”, nói rồi, Ngô Bình định xuống xe.