Người đó ôm quyền nói: “Tôi là Hoàng Văn Hạ, nên xưng hô với anh như thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Đại đệ tử Thục Sơn kiếm phái, Ngô Bình”.
Đối phương kinh ngạc: “Hoá ra là anh Ngô, thiếu chưởng môn Thục Sơn kiếm phái. Nghe danh đã lâu! Ban nãy đắc tội anh rồi”.
Ngô Bình trả lời: “Nói rất hay”.
Rồi anh hỏi: “Làm sao anh biết đó là phù ấn?”
Hoàng Văn Hạ nói: “Phía trước có một tấm bia sứt mẻ, trên đó có ghi lại một số thứ, tôi chỉ hiểu được một ít chữ thôi”.
Ngô Bình bảo: “Hãy đưa tôi đến đó”.
Thế là Hoàng Văn Hạ dẫn Ngô Bình đến trước một tấm bia đá. Một nửa văn tự trên tấm bia đá đã mất, phần còn lại được viết bằng tiên văn.
Ngô Bình lướt mắt qua một lần đã hiểu được ý nghĩa đại khái. Văn bia ghi rằng có một nhóm người bị thương nặng và trốn ở địa cung, không còn sống được lâu nữa. Vậy nên trước khi chết, họ đã viết lại phù ấn mà mình nắm vững, để lại cho đời sau.
Còn về việc đã xảy ra chuyện gì và tại sao họ bị thương thì anh không nhìn thấy. Chắc hẳn phần nội dung tương ứng này đã bị huỷ hoại và biến mất cùng tấm bia.
Anh nói: “Ra là phù ấn được một nhóm tu sĩ để lại. Có thể lĩnh hội được phù ấn này đều là cao thủ. Ai có thể ép nhiều cao thủ như vậy đến bước đường cùng nhỉ?”
Hoàng Văn Hạ đáp: “Thế thì tôi không rõ”.
Ngô Bình bảo: “Tôi còn muốn ở lại đây lĩnh hội phù ấn”.
Hoàng Văn Hạ cười nói: “Được. Tôi sẽ đứng canh cửa cho anh Ngô, không để người ngoài quấy nhiễu”.
Ngô Bình đáp: “Làm phiền anh rồi”.
Hoàng Văn Hạ lặng lẽ lui xuống. Anh ta cảm thấy Ngô Bình vừa mạnh vừa là đại đệ tử Thục Sơn, nên không hề muốn chọc vào.
Ngô Bình tiếp tục lĩnh ngộ. Anh biết số lượng người nắm vững phù ấn là có hạn. Trong lịch sử, một tu sĩ mạnh nhất cũng chỉ nắm vững bảy loại phù ấn.
Vì lẽ đó, anh quyết định bắt đầu với chín tấm bia lớn nhất ở giữa, cố gắng học phù ấn trên đó, học được cái nào hay cái ấy.
Chính giữa có chín tấm bia khổng lồ, chữ to bằng cái đấu, mỗi tấm bia đều có hình vẽ vô cùng phức tạp, và hàng triệu chữ chú giải.
Anh quan sát một trong những tấm bia và dốc hết sức để lĩnh hội. Vì trước đó anh từng đọc qua một lần nên việc lĩnh ngộ không quá khó khăn. Nhưng dù vậy, anh vẫn mất khoảng một ngày mới ngưng tụ được một phù ấn hình tròn, tên là phù ấn Quỷ Đế. Phù ấn này có thể điều khiển vạn quỷ!
Giống như trước đó, phù ấn vừa xuất hiện, văn tự và hình vẽ trên bia đều từ từ biến mất.
Sau khi lĩnh hội phù ấn Quỷ Đế, anh rất mệt, bèn dựa vào tấm bia rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong mơ hồ, anh cảm thấy xung quanh có bóng ma lay động, bọn ma quỷ ấy đang dập đầu vái lạy anh.
Anh mở bừng mắt ra, xung quanh liền nổi gió mạnh, tất cả bóng ma đều tan biến.
Ngô Bình hơi cau mày: “Những phù ấn này độc nhất vô nhị, mình lĩnh hội chúng, dễ bị trời ghen ghét”.
Anh lập tức xem thử một quẻ. Quẻ bói vừa xuất hiện, anh liền sững sờ, lẩm bẩm nói: “Tình hình hiện giờ của mình cực kỳ không tốt, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ gặp hoạ đổ máu. Nếu mình có thể tiếp tục lĩnh hội và có được năm loại phù ấn, tai hoạ này sẽ không xuất hiện, ngược lại còn có lợi cho mình. Tại sao lại thế nhỉ?”