Từ Quý Phi bước lên phía trước, bình thản nói: “Lâm Thiên Vương, cậu định giết tôi để cướp lấy phương pháp hít thở nhưng lại không ngờ tôi đã ra tay giết Vương Hành Thông trước phải không?”
Lâm Thiên Vương nhếch miệng cười đáp: “Thế thì đã sao? Giờ tôi giết ông, chẳng phải vẫn lấy được phương pháp hít thở đó sao?”
Từ Quý Phi cười lớn đáp: “Lâm Thiên Vương, lẽ nào cậu không nhận ra giờ tôi cũng là cao thủ Tiên Thiên rồi sao?”
Lâm Thiên Vương cười lạnh: “Đương nhiên là biết, thế thì đã sao? Tôi đã lên tới cảnh giới thứ hai của Tiên Thiên rồi. Cơ thể tôi rắn chắc như kim cương, cho dù cả hai người liên thủ thì cũng không phải đối thủ của tôi!”
Nói rồi, Lâm Thiên Vương đột nhiên di chuyển, anh ta trườn trên mặt đất một cách kỳ dị, sau đó phóng một chưởng về phía Ngô Bình.
Từ Quý Phi gầm lên: “Mày dám!”, sau đó ông ấy lao tới tấn công Lâm Thiên Vương.
Lâm Thiên Vương giơ một tay lên là đủ đánh lại Từ Quý Phi. Cơ thể anh ta còn chẳng nhúc nhích mà Từ Quý Phi đã bị đánh bay ra xa mấy mét. Mặt ông ấy hơi nhợt đi, cú đánh vừa rồi đủ để thăm dò thực lực. Lâm Thiên Vương vẫn mạnh hơn ông ấy một chút.
Cũng là do Từ Quý Phi chỉ vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên. Nếu ông ấy đã tu luyện Tiên Thiên ổn định chừng nửa năm, một năm rồi thì dù Lâm Thiên Vương có ở bậc cao hơn cũng không phải đối thủ của ông ấy.
Lúc đối phương tấn công, Ngô Bình nhanh chóng né sang một bên, cười lạnh nói: “Lâm Thiên Vương, hóa ra anh cũng chỉ được đến vậy!”
Dứt lời, Ngô Bình chủ động tấn công Lâm Thiên Vương, quyền pháp như điện, cước pháp như rồng, anh đã phát huy uy lực của Ngũ Long Thánh Quyền đến cực điểm.
Ầm!
Các cú đấm của Ngô Bình vừa nhanh vừa mạnh như đạn pháo, Lâm Thiên Vương cật lực chống trả, lơ là một chút đã bị trúng một cú đá vào mặt rồi bay cả cả mấy mét.
Anh ta vừa tức vừa ngạc nhiên, không ngờ mình ở cảnh giới Tiên Thiên rồi mà không đánh lại được Ngô Bình, đúng là mất mặt.
“Ngô Bình, chết đi!”, anh ta gào lên điên cuồng như hổ, sau đó bổ nhào về phía Ngô Bình. Ngô Bình quan sát động tác của anh ta thì phát hiện ông ta định áp sát rồi ôm mình.
Anh nhanh chóng tránh sang một bên, lúc này Từ Quý Phi cũng đã lao tới, hai người cùng nhau chống lại Lâm Thiên Vương. Gió lớn nổi lên, kình khí xao động, đồ đạc trong nhà đều vỡ nát, mặt sàn cũng nứt ra, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Ngô Bình nổi giận: “Khốn kiếp, nhà mới của tôi!”
Anh chạy vào phòng sách, sau đó rút thanh trường kiếm lấy ở sát địa ra rồi vung lên, kiếm quang bắn xa cả cây số.
Trông thấy tia sát sắc lạnh đó, Lâm Thiên Vương kinh hãi rồi vội vàng lách người né đi nhưng đã muộn. Quyền ý của Ngô Bình rất khó lường, anh ta vừa tránh đi thì Ngô Bình đã mai phục sẵn, thanh kiếm loé sáng rồi chém vào vai anh ta.
Da thịt Lâm Thiên Vương rách ra, máu chảy ròng ròng, Lâm Thiên Vương hét lên thảm thiết, mặt trắng như tờ giấy.
Ngô Bình lại tức giận gào lên: “Chết đi!”, anh vung kiếm lên rồi chém về phía Lâm Thiên Vương.
Lâm Thiên Vương hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ biết giơ một tay lên đỡ.
Phập!
Máu tươi bắn lên, một cánh tay và một cái đầu cũng bay lên theo, Lâm Thiên Vương đã chết.
Ngô Bình nhìn máu tươi dưới đất mà vẫn tức đến tái mặt, đây là nhà anh mới mua, mà giờ đã lanh tanh bành thế này, rồi biết ở kiểu gì đây?
Từ Quý Phi ngạc nhiên nhìn thanh trường kiếm trong tay anh rồi hỏi: “Đây là kiếm gì thế?”
Ngô Bình ném thanh kiếm sang một bên rồi nói: “Kiếm Sát, uy lực đủ dể giết tu sĩ cảnh giới Địa Tiên, Lâm Thiên Vương là cái thá gì chứ!”
Từ Quý Phi dựng ngón tay cái: “Quá đỉnh! Hôm nay mà không có chú thì chắc anh nguy mất”.
Sau đó, ông ấy cười nói: “Anh sẽ gọi người đến dọn nhà cho chú, đảm bảo sẽ trở lại nguyên dạng”.
Ngô Bình: “Vậy phiền anh rồi, à chiều nay em với Đường Tử Di mời anh cả anh đi ăn, anh đi cùng luôn nhé?”
Từ Quý Phi xua tay: “Thôi, mọi người đi ăn để bàn chuyện riêng thì anh đi làm gì. Này, chú suy nghĩ về chuyện trấn thủ ở tỉnh K đi nhé, anh chờ đấy”.
Không còn sớm nữa nên Từ Quý Phi ở lại xử lý hiện trường, còn Ngô Bình lái xe đến tìm Đường Tử Di, hai người đã hẹn chiều nay đi ăn với Từ Bá Nhân để bàn chuyện thành phố Giang Nam.
Bốn rưỡi chiều, Ngô Bình đã đến một khách sạn khá bình dân ở tỉnh, chi phí ăn uống ở đây không cao, nhưng đồ ăn cũng tạm được.
Đường Tử Di đã tới, cô ấy đang dặn dò chủ khách sạn gì đó.
“Tử Di, mình ăn ở đây à?”, anh hỏi.
Đường Tử Di gật đầu: “Ông Từ là người khiêm tốn, không thích phô trương, nên em mới chọn chỗ này. Đồ ở đây khá rẻ, nhưng ăn cũng ngon lắm”.
Ngô Bình: “Cùng được, thật ra đi uống trà thôi cũng được rồi, vì ông cả nhà họ Từ không biết uống rượu”.
Đường Tử Di: “Thế hay mình đổi chỗ khác”.
Ngô Bình xua tay: “Thôi, ông Từ cũng không phải người ngoài, ở đây luôn đi”.
Mười phút sau, một chiếc xe bình thường đã đỗ dưới khách sạn, Từ Bá Nhân dẫn theo hai người nữa bước xuống xe.
Ngô Bình chờ sẵn ở cửa rồi cười nói: “Anh Từ đến rồi ạ”.
Từ Bá Nhân vui vẻ đáp: “Tôi vốn không định đến đâu, nhưng nể mặt cậu đấy nhé”.
Ngô Bình cười nói: “Em biết mà, mời anh lên tầng”.
Từ Bá Nhân ngồi ở vị trí chủ toạ trong một căn phòng trang nhã ở tầng trên, Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi hai bên, trông như cấp dưới của ông ấy, có tất cả bảy người đang ngồi ở đây.
Từ Bá Nhân lên tiếng trước: “Cô Đường, nghe nói cô có hứng thú với Giang Nam Thành hả?”
Đường Tử Di cười đáp: “Vâng, không biết tập đoàn Đường Thị chúng tôi có tham gia được không?”
Từ Bá Nhân nâng tách trà lên rồi nói: “Thật ra tỉnh K chúng ta rất cầu những tập đoàn lớn như Đường Thị tham gia cùng, nhưng vì cô thân với Ngô Bình thì tôi khuyên không nên thì hơn”.
Đường Tử Di ngạc nhiên hỏi: “Ông Từ, tại sao vậy?”
Từ Bá Nhân lập tức kể vắn tắt lại mọi chuyện, Đường Tử Di nghe xong thì thấy da đầu mình tê dại, mồ hôi lạnh túa ra. Ngô Bình cũng nhíu chặt hàng lông mày, cảm thấy chuyện này quá rắc rối, nó đúng là một tổ ong, ai bén bảng đến sẽ bị chích cho xưng đầu.
Thì ra cổ đông chính của Giang Nam Thành là chủ của tập đoàn Vạn Thắng, tên là Vạn Trung Lương. Nhờ nguồn vốn dồi dào mà ông ta đã xây dựng nên tập đoàn Vạn Thắng chỉ trong mười năm.
Trước kia, tổng giá trị của tập đoàn này là hơn 3000 tỷ, hàng năm thu về cả trăm tỷ, lãi trên trăm tỷ, họ chuyên vể màng luyện kim, than đá, hoá thạch, bất động sản, tài chính, bảo hiểm, nói chung là đủ mọi lĩnh vực, bất cứ việc gì hay nơi nào có thể kiếm được tiền thì đều có bóng dáng của tập đoàn này.
Vào năm mà tập đoạn này đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp, tổng giá trị của năm mươi chín công ty là một con số trên trời.
Vạn Trung Lương trở thành người đứng đầu của tỉnh K, đại gia thứ năm cả nước, danh tiếng vang xa. Cũng chính trong năm đó, dự án Giang Nam Thành ra mắt, Vạn Trung Lương chỉ hô một tiếng là các ông lớn khác đều đổ vốn vào, người thì 300 triệu, người thì 500 triệu.
Sang đến năm thứ hai, Vạn Trung Lương chợt chết đột tử, toà nhà lớn của tập đoàn Vạn Thắng sụp đổ, sau đó vợ ông ta di cư sang nước ngoài, con trai thì chết ở ngoài đường, tập đoàn Vạn Thắng mất đi người chèo chống nên loạn cào cào.
Kể đến đây, Từ Bá Nhân nói: “Trước khi Vạn Trung Lương chết, cổ phiếu của ông ta đã chuyển hết cho tập đoàn Vạn Hướng, tổng cộng là 1000 tỷ”.