Trước đó Ngô Bình đã thấy viên thiên thạch cấp thần này rồi, anh cũng đã âm thầm hỏi Lâm Hâm về món đồ bên trong, giá trị vượt xa giá trị của nó.
Anh cười, nói: “Cứ cược tăng giá hay không thì thật nhạt nhẽo, thế này đi, lần này chúng ta cược bên trong có loại đồ gì. Tôi cho rằng món đồ bên trong viên thiên thạch này chắc sẽ là một pháp khí”.
Mọi người đều cười, cược nó là pháp khí thì khó hơn nhiều so với việc cược tăng giá hay không. Dù gì thì trong thiên thạch có thể phong ấn đủ các loại, mà xác suất nó là pháp khí thì e chưa đến một phần vạn.
Có người lập tức nói: “Tôi cược bên trong không phải pháp khí”.
Một bên cược pháp khí, một bên cược không phải pháp khí, rõ ràng cơ hội thắng của bên thứ hai lớn hơn nhiều, vì vậy những người khác cũng thi nhau cược món đồ bên trong không phải pháp khí.
Phương Huyền Sinh cười, nói: “Cậu Ngô, cậu chắc chắn vậy sao? Nên biết rằng mấy năm nay không có được mấy thiên thạch có pháp khí”.
Ngô Bình: “Cược thạch chủ yếu là nhờ may mắn, vận may của tôi luôn rất tốt, tôi muốn cược thử một ván”.
Phương Huyền Sinh gật đầu: “Được, mời các vị đặt tiền cược”.
Mấy ván trước mọi người đều nghĩ rằng Ngô Bình may mắn, nhưng ở ván này, mọi người đều cho rằng Ngô Bình không thể tiếp tục thắng, dù gì thì những chuyện có xác suất nhỏ không thể nào liên tục xảy ra được.
Tiền cược không ngừng tăng, cuối cùng đạt đến một trăm tám mươi tỷ. Còn bên Ngô Bình cược thì chỉ có mỗi mình anh, vì vậy anh tự mình bỏ ra một trăm tám mươi tỷ.
Lần này người phá thiên thạch là Phương Huyền Sinh, gã lấy ra một cái búa, gõ nhẹ một cái, lớp đá bên ngoài vỡ vụn rồi bị một làn gió thổi bay, để lộ ra món đồ bên trong, đó là một huy hiệu.
Tấm huy hiệu đó có sự chuyển động pháp lực rõ ràng, chắc là pháp khí do một hư tiên luyện ra. Giá trị của nó kém xa giá bán của thiên thạch, nhưng nó thật sự là một pháp khí.
Mọi người nhìn nhau, Ngô Bình lại thắng.
Mấy ông chủ đó thua liên tục ba trăm tỷ, một số người đã thiệt hại nghiêm trọng. Phương Huyền Sinh là người thua nhiều nhất, nhưng vẫn chưa đến mức quá nghiêm trọng. Có điều người không chịu thiệt thòi như gã bị thua Ngô Bình mất mấy chục tỷ nên trong lòng rất khó chịu.
Gã cười, nói: “Cược nhỏ tình cảm thôi, tôi thấy chơi đến đây thôi. Cậu Ngô, cậu là khách hàng lớn của tôi, lần này giúp tôi kiếm được rất nhiều, để cảm ơn cậu Ngô, tôi đã sai người chuẩn bị rượu thịt, mong cậu Ngô nể mặt”.
Ngô Bình cười, nói: “Được thôi”.
Có vài người vẫn còn muốn cược tiếp nhưng thế lực của Phương Huyền Sinh khá lớn, gã nói đến đây thôi thì những người kia cũng không dám nói thêm gì.
Mọi người lui ra, Phương Huyền Sinh mời Ngô Bình là Lam Hâm đến một gian phòng khách rồi sai người mang trà lên trước.
Sau khi vào trong phòng, Ngô Bình cảm thấy mặt đất rung nhẹ, anh nói: “Ông chủ Phương, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Huyền Sinh mỉm cười: “Không có gì, bên ngoài phòng khách này đã được tôi bố trí đại trận cách biệt, dù bên trong có xảy ra chuyện gì thì người bên ngoài cũng không hay biết”.
Ngô Bình: “Ồ? Sao ông chủ Phương lại phải làm vậy?”
Phương Huyền Sinh cười lạnh lùng: “Nhóc con, cậu đừng giả vờ nữa, lấy của tôi nhiều tiền như vậy, cậu tưởng tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?”