Bàn Nguyên: “Trong vũ trụ của ta có 36 chủ khiếu, gấp ba lần của ngươi luôn. Nếu chúng ta gộp chủ khiếu của nhau lại thì sẽ là 48 cái, như thế thì Ngô Bình có thể dễ dàng ngưng tụ Huyền Môn nhất phẩm hơn”.
Tiểu Minh rất lý trí nên hỏi ngay: “Điều kiện của ngươi là gì?’
Bàn Nguyên: “Ta muốn kết bạn với Ngô Bình”.
Tiểu Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, ta đồng ý”.
Không chờ Ngô Bình nói gì thì anh đã biến mất, ngay sau đó thì xuất hiện trong một không gian lạ lẫm. Anh vừa xuất hiện thì đã có 36 tia sáng chui vào người, sau đó mở 36 chủ khiếu ở bên trong.
Các chủ khiếu tự hình thành, sau đó kết nối với 36 loại linh lực của vũ trụ chính.
Ngô Bình không chờ Bàn Nguyên lên tiếng thì đã ngưng tụ linh phù ngay.
Không biết bao lâu sau, 36 linh phù mới đã xuất hiện, tiếp đó là 48 cái.
Bàn Nguyên và Tiểu Minh cùng chỉ dẫn cho Ngô Bình, nên anh đã có được cách sắp xếp tổ hợp hoàn hảo để kết thành linh trận. Các loại linh phù kết hợp với nhau, hình thành một linh trận có lực trường phi phàm. Sau đó đã có một điểm sáng xuất hiện trong người Ngô Bình, nó chính là một thời không thần bí của vũ trụ chính.
Tia sáng đó không tồn tại bao lâu thì đã nổ tung rồi biến thành một cánh cửa. Đằng sau cánh cửa là một không gian mênh mông, ở đây không có linh khí nhưng lại có trật tự hoàn chỉnh.
Huyền Môn của Ngô Bình phát ra tiên quang cửu sắc, bề mặt có vô vàn phù văn kỳ diệu.
Bàn Nguyên nói: “Huyền Môn này còn trên cấp nhất phẩm rồi đấy”.
Lúc này chân khí, linh lực và thần hồn của Ngô Bình đều đã tiến vào bên trong Huyền Môn.
Huyền Môn rất thần kỳ, bất kỳ sức mạnh nào tiến vào trong cũng được củng cố thêm. Ví dụ như chân khí của Ngô Bình vừa lượn một vòng ở đây thì đã có uy lực mạnh hơn rất nhiều rồi.
Mở Huyền Môn xong, Ngô Bình chợt có một cảm giác nguy hiểm đến gần, anh lao ngay ra ngoài rồi ngửa cổ nhìn lên trời.
Một đường kiếm khí màu đen dài cả chục nghìn mét đang bay từ phía Tây tới, một luồng sát khí đang tiến về phía anh.
“Có người định giết mình”, Ngô Bình nhăn mặt.
“Tiểu Minh, Bàn Nguyên, có người muốn giết ta!”
Tiểu Minh bình tĩnh nói: “Chúng tôi chỉ giúp được cậu thôi, chứ không can thiệp vào những chuyện xảy ra trong vũ trụ này được, nếu cậu không né được thì sẽ bị giết”.
Ngô Bình nói: “Nhưng sức mạnh ấy lớn quá, ta sợ không chống đỡ được”.
Bàn Nguyên: “Cậu đã hấp thu bao linh khí của vũ trụ chính rồi thì không phải sợ ai hết”.
Ngô Bình thở dài nói: “Tuy là thế nhưng người này mạnh lắm đất, chắc là tu sĩ cảnh giới Thần Thông rồi”.
Bây giờ, Ngô Bình không còn thời gian để suy nghĩ nữa, anh lập tức xông ra khỏi đỉnh Cô Tú rồi rời khỏi Huyền Minh Giáo và bay tới nơi hoang vắng. Anh không thể để bản thân mình liên luỵ đến nhóm Vân Thường và Huyền Minh Giáo.
Đến nơi vắng vẻ rồi, anh chắp tay lại, một đại trận từ linh phù xuất hiện trên đỉnh đầu, đó chính là linh trận của anh.