Ngô Bình ngây người, nhưng vừa nghĩ đã hiểu ra. Tư Thanh Sơn này là đời thứ chín của Vô Lượng Kiếm Tôn, bản thân cậu lại là đồ đệ của Vô Lượng Kiếm Tôn, nên vai vế cũng cao hơn ông ta nhiều.
Cậu vội đỡ Tư Thanh Sơn dậy, nói: “Tư trưởng lão đừng như vậy, chúng ta chuyện nào ra chuyện đó”.
Tư Thanh Sơn nghiêm túc nói: “Lão tổ nhà tôi đã từng nhắc nhở con cháu đời sau như chúng tôi, phải tôn trọng đệ tử của ông ấy. Cậu là đệ tử lão tổ, thì chính là trưởng bối của chúng tôi”.
Ngô Bình xua tay: “Tư trưởng lão, sau này ông vẫn nên gọi tôi là cậu Tiểu Ngô đi, tiền bối gì gì đó, thật sự tôi không dám làm”.
Hai người khách khí nói mấy câu, Tư Thanh Sơn kiên trì muốn gọi Ngô Bình là Ngô tổ.
Nói chuyện một lúc, Tư Thanh Sơn bèn cáo từ. Lần đầu đến thăm hỏi, ông ta cũng ngại làm phiền quá lâu. Thế nhưng, tuy nói chuyện không lâu, nhưng ông ta cũng có được một vài thông tin quan trọng, đó là Ngô Bình đã có được truyền thừa của Vô Lượng Kiếm Tôn, hơn nữa còn nắm chắc sẽ tu luyện thành công!
Tin tức này giống như tiếng sấm vang dội trong đầu ông ta vậy, ông ta gấp gáp quay về báo tin này với cha, Tư Trọng Trấn.
Khi Tư Trọng Trấn nghe thấy tin này cũng kinh ngạc y hệt, ông ta lầm bầm nói: “Nói như vậy, cậu Ngô có khả năng cũng giống như lão tổ, tu luyện thành công Vô Lượng Kiếm Kinh hoàn chỉnh!”
Tư Thanh Sơn gật đầu: “Cha, con cũng cảm nhận được luồng hơi thở Vô Lượng Kiếm Kinh trên người cậu ấy! Hơi thở như vậy, con chỉ từng cảm nhận được trên người lão tổ mà thôi!”
Tư Trọng Trấn xúc động nói: “Không ngờ, lại có người có thể thừa kế truyền thừa của lão tổ! Cậu ngô này, không, Ngô tổ này đúng là lợi hại!”
Tư Trọng Trấn biết rất rõ, tuy ông ta là bát thế tôn của Vô Lượng Kiếm Tôn, nhưng hậu nhân của tổ sư đã truyền được mười mấy đời, đến bây giờ con đàn cháu đống, số lượng cũng hơn cả vạn người. Nhiều người như vậy, trong đó nhà Tư Trọng Trấn ông ta cũng được xem như ưu tú, Hơn nữa, càng về sau, lão tổ lại càng không quan tâm nữa, ông ấy vốn nghĩ con cháu tự khắc có phúc của con cháu.
Bây giờ bọn họ gặp phải người nghịch thiên như Ngô Bình, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội, kết giao quan hệ. Như vậy đợi đến khi Ngô Bình phát triển, bọn họ cũng có thể có được vài lợi ích.
“Thanh Sơn, chuyện này đừng nói cho người thứ ba biết, nhất định phải giữ bí mật!”
Tư Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu, ông ta hỏi: “Cha à, vậy chúng ta phải mượn sức Ngô tổ thế nào?”
Tư Trọng Trấn hỏi ông ta: “Con thấy cậu ấy thiếu cái gì?”
Tư Thanh Sơn ngẫm nghĩ: “Cậu ấy không thiếu tài nguyên, không thiếu công pháp, vầng sáng đầy mình, có lẽ cũng chẳng thiếu gì cả?”
Tư Trọng Trấn lắc đầu: “Không, cậu ấy thiếu căn cơ của Vạn Kiếm Tiên Giới”.
Tư Thanh Sơn ngây người: “Ý của cha là?”
Tư Trọng Trấn: “Cho dù tư chất cậu ấy có nghịch thiên đến đâu thì cũng chỉ có một mình ở Chí Tôn Kiếm Đường, không có căn cơ. Hơn nữa, nghe nói lúc cậu ấy tranh giành vị trí đứng đầu Kiếm Bảng, người đồng hành là sư trưởng của cậu ấy. Mấy người đó có kẻ thù rải rác ở khắp Vạn Kiếm Tiên Giới. Vì vậy, bây giờ cậu ấy thiếu nhất chính là căn cơ, bởi vì không có căn cơ thì không có an toàn”.
Ông ấy nói tiếp: “Mà cậu ấy là đệ tử quan môn của lão tổ, nếu nhánh chúng ta được cậu ấy ủng hộ thì có thể được cả gia tộc công nhận, từ đó sẽ dùng được sức mạnh của Chí Tôn Kiếm Đường. Đến lúc đó, chúng ta có thể quay lại ủng hộ cậu ấy phát triển, bảo vệ cậu ấy trưởng thành!”
Tư Thanh Sơn hiểu ý của cha mình: “Cha nói đúng, phải buộc chúng ta và cậu ấy cùng một chỗ. Nhưng, cậu ấy đáng để chúng ta làm vậy sao?”
Tư Trọng Trấn: “Đáng hay không đáng, chúng ta sẽ biết ngay thôi. Bây giờ cậu ấy là đệ tử tinh anh cấp ba, sau này phải tham gia kỳ thi tinh anh. Nếu cậu ấy biểu hiện xuất sắc, nhà họ Tư sẽ lập tức dựa dẫm cậu ấy ngay thôi!”
Tiễn Tư Thanh Sơn đi, Ngô Bình nhớ đến Thẩm Huyền Tông đã dặn dò, bèn tìm Thu Sinh, hỏi: “Hồng Liên Kiếm Tôn ở nơi nào?”
Thu Sinh nói: “Hồng Liên Kiếm Tôn là một trong bảy Đại Kiếm Tôn có sức ảnh hưởng nhất của Chí Tôn Kiếm Đồng, sống tại Hồng Liên Cốc. Hồng Liên Kiếm Tôn là một nữ tu, đồ đệ nhận vào cũng đều là nữ tu, vì vậy Hồng Liên Cốc không cho pháp nam tu tiến vào. Nếu cậu muốn đi, chỉ có thể thông báo danh tính ở cửa trước thôi”.
Về điểm này, Ngô Bình cũng không lo lắng, trong tay cậu có tín vậy, chắc hẳn Hồng Liên Kiếm Tôn sẽ gặp mình thôi.
Hồng Liên Cốc nằm giữa hai ngọn núi, diện tích rất rộng. Ngô Bình bay trên không trung, cậu nhìn thấy một tòa nhà rất lớn trong cốc.
Cửa vào không rộng, có mấy tảng đá lớn vuông vắn. Lúc này, trên mỗi một tảng đá đều có một nữ tu ngồi xếp bằng.
Ngô Bình đáp xuống trước tảng đá, ôm quyền nói: “Tại hạ có chuyện xin gặp Hồng Liên Kiếm Tôn”.
Nghe vậy, một nữ tu bay xuống đất, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Anh là ai, tìm Kiếm Tôn có chuyện gì?”
Ngô Bình đưa khăn tay ra, nói: “Tại hạ là đệ tử tinh anh cấp ba, Ngô Bình. Xin hãy giao vật này cho Kiếm Tôn, bà ấy tự nhiên sẽ hiểu”.
Cô gái nghi hoặc nhìn khăn tay, nhưng thân phận đệ tử tinh anh cấp ba cũng không thấp, lập tức đưa hai tay nhận lấy: “Xin đợi một lát, tôi đi gặp Kiếm Tôn”.
Nữ tu này bay vào trong cốc, Ngô Bình đứng đợi tại chỗ.