Một người đàn ông để ria mép ngồi đó, có một chiếc bàn đặt ngay phía trước. Người này còn không buồn ngẩng đầu, mỗi khi có người đi qua đều chỉ hỏi vài câu.
Đến lượt Ngô Bình, người đó hỏi: “Tuổi tác?”
Ngô Bình đáp: “Hai mươi ba”.
“Cảnh giới?”
“Cảnh giới Thuần Dương”.
“Trước đây từng gia nhập môn phái khác chưa?”
“Chưa, tôi tự mày mò tu luyện thôi”.
Người đàn ông ria mép liền ngẩng đầu lên nhìn. Mới hai mươi ba tuổi đã là Địa Tiên Thuần Dương, tư chất chắc chắn rất tốt!
Quan sát Ngô Bình vài lần, người này mới hỏi: “Tại sao cậu muốn gia nhập Thiên Địa kiếm tông?”
Ngô Bình cười thật thà: “Tôi nghe nói Thiên Địa kiếm tông là môn phái hạng nhất, thế lực rất lớn. Từ bé tôi đã tự tu luyện, không có ai chỉ điểm. Tôi nghĩ, muốn trở thành kẻ mạnh thì phải gia nhập môn phái lớn như Thiên Địa kiếm tông”.
Người để ria mép vô cùng hài lòng với đáp án này: “Tư chất của cậu hẳn là rất tốt. Cậu sang bên kia, họ sẽ kiểm tra và hỏi chi tiết hơn. Nếu không có vấn đề gì, cậu sẽ là đệ tử mới của Thiên Địa kiếm tông chúng tôi”.
Ngô Bình đáp: “Cảm ơn”.
Anh đi đến một nơi, đã có bảy người đứng đó. Có người ở cảnh giới Nguyên Thần, người thì cảnh giới Thuần Dương, cao nhất là Địa Tiên cảnh giới Thần Biển.
Cảnh giới của Địa Tiên có bốn giai đoạn. Giai đoạn đầu là Linh Biến, bao gồm năm tầng cảnh giới nhỏ: Nguyên Thần, Thuần Dương, Thần Biến, Hoá Thân và Linh Biến. Bình thường, Thần Biến là một ngưỡng cửa mà rất nhiều người bị chặn lại, cả đời không thể đột phá.
Tu sĩ cảnh giới Thần Biến nọ khinh bỉ nhìn đám người Ngô Bình bằng ánh mắt lạnh như băng. Trong tám người, hắn có tu vi cao nhất, khó trách lại khinh thường người khác như vậy. Cảnh giới Thần Biến có câu nói “mười kẻ, hết sáu kẻ ngốc”, nghĩa là sau Thần Biến, khoảng sáu mươi phần trăm tu sĩ sẽ phát điên hoặc trở nên ngốc nghếch, rủi ro rất cao.
Là tu sĩ đã vượt qua ngưỡng Thần Biến, quả thật hắn có lý do để kiêu ngạo.
“Xưng hô với anh thế nào đây?”, một tu sĩ trắng trẻo thấp người cất tiếng chào hỏi Ngô Bình.
Ngô Bình cười đáp: “Tôi tên Trương Tiểu Bình”.
Tu sĩ béo cười hiền lành: “Trùng hợp thật. Tôi cũng họ Trương, tên Trương Trọng Lâu”.
Tên tu sĩ Thần Biến cao gầy, ngẩng cao một cái đầu, thấy Ngô Bình và Trương Trọng Lâu chào hỏi nhau bèn hừ giọng: “Ấu trĩ!”
Ngô Bình hỏi: “Anh đang nói tôi à?”
Tu sĩ Thần Biến lạnh lùng trừng mắt với anh: “Đúng, tôi đang nói anh đấy”.
Ngô Bình cười hề hề: “Không sao, anh muốn nói thì cứ nói”.
Tu sĩ Thần Biến cười khẩy, cao ngạo ngoảnh mặt đi.
Anh hỏi Trương Trọng Lâu: “Anh Trọng Lâu, nghe nói lát nữa sẽ tiến hành kiểm tra?”
Trương Trọng Lâu cười đáp: “Đúng vậy. Bước đầu tiên là vấn tâm, để xác định chúng ta không nói dối. Họ cũng mở cửa tuyển người, dễ có kẻ địch trà trộn, nên bước đầu tiên này rất quan trọng. Bước thứ hai mới là kiểm tra chính thức, kiểm tra nguyên thần rồi đến thể chất, cuối cùng là thực lực. Địa Tiên như chúng ta thì không có vấn đề gì mấy đâu, chí ít cũng được là đệ tử ngoại môn”.
Ngô Bình hỏi: “Vấn tâm là gì vậy?”