Ngô Bình cũng chọn mười người đẹp luyện kungfu, vóc dáng đẹp, mặt xinh rồi phái tới Thiên Kinh.
Sau đó anh bảo Mộc Lan phát vé xem phim cho họ ra rạp xem thử phim của Lâm Băng Tiên.
Bộ phim dài một tiếng năm mươi phút, tình tiết kịch tính, cảnh chiến đấu mãn nhãn, hơn xa các bộ phim dùng kỹ xảo. Lâm Băng Tiên diễn rất tốt nhưng còn thua xa Trần Lăng Sương.
Bộ phim này người được lợi lớn nhất chính là Trần Lăng Sương, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành đả nữ màn ảnh nổi danh thế giới.
Xem phim xong, Ngô Bình gọi điện cho Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương để chúc mừng họ vì thành công của bộ phim này.
Nhưng kỳ lạ là anh gọi nhưng cả hai không nghe máy.
Gọi mấy lần không ai thưa nên anh đành liên lạc với Diệp Huyền: "Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương đâu rồi, sao tôi gọi không ai nghe máy?"
Diệp Huyền: "Tiền bối, không phải họ đã đi Nam Mỹ rồi sao? Chuyện này tiền bối cũng biết mà".
Ngô Bình lúc này mới nhớ ra Lâm Băng Tiên muốn tới đó để gặp bố còn Trần Lăng Sương tới đó để quay vài cảnh phim nên đã đi cùng nhau.
Ngô Bình lập tức liên lạc với người phụ trách tại Nam Mỹ của Thiên Long và Đường Môn, bảo họ tìm hiểu tung tích của hai cô gái.
Một tiếng sau, cả hai bên đều không tìm được đầu mối nào. Sau khi Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương vào khách sạn thì đột nhiên biến mất không rõ tung tích.
Ngô Bình gửi thông báo hoả tốc, huy động cả hai bên lập tức dốc sức điều tra.
Anh cũng đứng ngồi không yên, chuẩn bị đích thân tới Mexico tìm hiểu chuyện này.
Không lâu sau, anh đưa theo bốn long vệ và một người phiên dịch Vardi lên máy bay đi tới Mexico.
Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên mất tích tại một thành phố của Mexico, hiện giờ vẫn chưa tìm được manh mối nên anh phải lập tức tới đó.
Máy bay cất cánh, Ngô Bình hỏi: "Phải bay bao lâu?"
Vardi đáp: "Giáo chủ, khoảng mười bốn tiếng".
Ngô Bình: "Lâu quá, cố gắng bay nhanh hơn đi".
Anh nói với Viêm Dương: "Ngươi đi tìm cách tăng tốc đi".
Viêm Dương: "Vâng".
Viêm Dương bay ra ngoài, biến thành một tấm da khổng lồ ôm lấy đầu máy bay. Một giây tiếp theo, máy bay bắt đầu bay với tốc độ nhanh gấp mười lần tốc độ âm thanh.
Phi hành đoàn mặt trắng bệch ra vì sợ hãi, các thiết bị trên máy bay đều kêu báo động. Về sau, phi hành đoàn tắt luôn động cơ, hoàn toàn mặc kệ cho Viêm Dương kéo máy bay đi.
Hơn một tiếng sau, máy bay xuất hiện trên bầu trời Mexico, không cần phải đi vào sân bay mà hạ cánh luôn trên một bãi cỏ trống.
Vừa xuống máy bay, ở đằng xa đã có vài chiếc ô tô đi tới. Cửa xe mở ra, người phụ trách của Đường Môn và Thiên Long đã tới.