Tiêu sư già: "Tiêu đầu Ngô, ngươi chắc chắn không sao".
Ngô Bình: "Sau vòng loại, sẽ còn 30 người. Ta sẽ phải lần lượt đấu với mười hai người còn lại".
Giọng nói kia tiếp tục vang lên: "Ngươi dám cá cược với ta không? Trong mười hai người kia, cùng lắm ngươi cũng chỉ thắng được 6 trận".
Ngô Bình vẫn ngó lơ nó, nói: "Mười hai trận đánh rất chán, nếu họ lên cùng một lúc luôn thì tốt rồi".
“Nè, ngươi không nghe thấy ta nói gì hả?”, hiển nhiên đối phương đã nóng nảy.
Ngô Bình trái lại bắt chước cách nói chuyện của nó: "Nè, ngươi không nghe thấy ta nói gì hả?"
Đối phương im lặng mấy giây rồi nói: "Nói chuyện chính đi, ngươi có muốn cá cược với ta không?"
Ngô Bình: "Ngươi là ai?"
Đối phương: "Ngươi có thể gọi ta là thần bài".
Ngô Bình: "Ngươi là thần bài?"
“Đúng vậy”.
Ngô Bình: "Vậy thì thần bài, ban nãy ngươi vừa nói gì, mười hai trận đấu kia thì cùng lắm ta chỉ có thể thắng được sáu trận thôi à?"
Thần bài: "Đúng thế, cùng lắm thắng được sáu trận thôi".
Ngô Bình: "Nếu ngươi thua thì sao?"
“Nếu ta thua, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu với ta”, thần bài đáp.
Ngô Bình: "Bất cứ yêu cầu nào cũng được hả? Chẳng hạn như biến ta thành người có thực lực mạnh nhất trên thế giới này?"
Thần bài: "Đương nhiên phải là yêu cầu hợp lý".
Ngô Bình cười lạnh: "Cái hợp lý kia là do ngươi quyết định hả?"
Thần bài: "Thực ra, đa số những yêu cầu của ngươi, ta đều có thể thực hiện được".
Ngô Bình" Xin lỗi nhé, ta không có hứng thú với cái loại cá cược không công bằng này".
Thần bài: "Hay là ngươi quyết định cá cái gì".
Ngô Bình nháy mắt mấy cái nói: "Vậy cược ta có thể bắt lại vị trí đứng đầu trong ngày hôm nay không. Nếu ta là người đứng đầu, ta thắng, ngươi thua thì phải cho ta hai triệu linh tệ. Nếu ta không phải người đứng đầu, ngươi thắng, ta thua sẽ cho ngươi hai triệu linh tệ".
Thần bài kia có vẻ không mấy hứng thú với phần thưởng ấy, nó chỉ để ý thắng thua mà thôi, lập tức nói: "Được thôi, ta đồng ý với ngươi".
Ngô Bình: "Trong quá trình này, ngươi không thể làm phiền đến trận đấu của ta, không thì sẽ coi như là ăn gian".
Thần bài cười nói: "Ta sẽ không nhúng tay vào. Hễ ta nhúng tay vào thì đương nhiên sự cân bằng sẽ bị phá hủy".
Ngô Bình cau mày: "Câu đó của ngươi là có ý gì, sự cân bằng bị phá hủy? Cân bằng gì?"
Thần bài đáp: "Cân bằng là chỉ chiều hướng phát triển của một sự việc. Nó vốn tùy cơ, không đoán trước được. Với ngươi, một khi tham gia vào thì kết quả sẽ trở nên có thể đoán trước được".
Ngô Bình: "Ý ngươi là ta không lấy được vị trí thứ nhất?"