Ngô Bình quan sát một lúc rồi đưa tay ấn nhẹ lên người hai người họ, Chu Thiên Mi và Chu Khuynh Thành lần lượt tỉnh lại.
Chu Thiên Mi nhìn thấy Ngô Bình thì nhẹ nhàng thốt lên: “Công tử, sao anh lại ở đây?”
Ngô Bình kể tóm lược lại đầu đuôi sự việc rồi nói: “Mục tiêu của hai người này là tôi, lần này là tôi đã làm liên lụy đến mọi người”.
Chu Khuynh Thành ăn mặc như một phụ nữ già, cô ấy vội nói: “Công tử đừng nói như thế, đều là do chúng tôi, nếu không thì họ cũng không đến tìm công tử”.
Ngô Bình nói với Phương Phương: “Xử lý bọn họ đi”.
Phương Phương gật đầu, rút kiếm đâm chết hai vị người phụ nữ, đối với kẻ địch không cần thiết phải nhân từ, mặc dù cô ta là phụ nữ nhưng cũng hiểu được đạo lý này.
Ngô Bình: “Hai vị, chúng ta từ biệt ở đây, các cô giữ lại số tiền này dùng đi”.
Anh nói xong thì vứt lại một túi tiền tinh rồi quay đầu bỏ đi.
Lúc này, Chu Khuynh Thành đột nhiên gọi Ngô Bình lại, nói: “Công tử xin dừng bước”.
Ngô Bình đứng lại, hỏi: “Có việc gì?”
Chu Khuynh Thành do dự một lúc rồi nói: “Mời công tử vào nhà”.
Ngô Bình chỉ đành đi theo cô ấy vào trong nhà. Cô ấy đóng cửa lại rồi đột nhiên cởi quần áo ra, để lộ chiếc lưng trắng nõn.
Ngô Bình sững sờ, không phải anh bị hấp dẫn bởi cơ thể của cô ấy mà là trên lưng cô ấy có một tấm bản đồ với rất nhiều chữ viết rất nhỏ.
Sau khi cho Ngô Bình xem, Chu Khuynh Thành mặc quần áo vào lại, nói: “Công tử, trên lưng tôi là bản đồ kho báu, là do bố tôi để lại”.
Ngô Bình nhìn Chu Khuynh Thành, nhận ra khí chất của cô ấy không tầm thường thì không kiềm được, hỏi: “Cô là ai? Sao tấm bản đồ kho báu này lại được xăm trên lưng cô?”
Chu Khuynh Thành thở dài: “Công tử có ơn cứu mạng Khuynh Thành nên tôi sẽ nói cho anh biết sự thật. Tôi và Thiên Mi vốn là công chúa của nước Chu Li, bố của chúng tôi là quân vương có tiếng. Bố tôi nam chinh bắc chiến, vô tình có được bản đồ kho báu này. Vì nó có ý nghĩa lớn, bố tôi sợ người khác chú ý nên đã xăm bản đồ kho báu lên lưng chị em tôi rồi giả vờ vô tình làm hỏng mất bản đồ gốc để tránh người khác có mưu đồ”.
“Nhưng dù như vậy thì kinh thành vẫn bị các tông môn hợp lực tấn công, bố của chúng tôi bị giết, các thành viên hoàng thất gần như chết sạch. Nhờ có đường hầm bí mật nên tôi và em gái mới chạy trốn được”.
Ngô Bình nhìn họ, nói: “Những tông môn đó không tìm các cô nữa sao?”
Chu Khuynh Thành thở dài: “Lúc đó chúng tôi thay quần áo cung nữ, sau đó mượn bùa độn, trốn ra ngoài hơn vạn dặm, đương nhiên họ không thể tìm được chúng tôi. Sau đó, chúng tôi đã ẩn cư ở đây. Nhưng nào ngờ cách đây không lâu đã trúng phải hóa cốt kỳ độc, may nhờ có đan dược của công tử cứu mạng tôi”.
Ngô Bình không ngờ hai cô gái này còn có thân thế như vậy, anh bình thản đáp: “Các cô cứ thế nói cho tôi biết chuyện về tấm bản đồ kho báu sao?”
Chu Khuynh Thành nói: “Thực lực của hai chị em tôi kém, tự thấy không đủ sức tìm kho báu, chi bằng tặng cho công tử, xem như trả ơn cứu mạng của công tử”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Còn ai biết về kho báu này nữa không?”
Chu Khuynh Thành: “Ngoài chị em tôi ra thì chỉ có hai vị đây biết”.