Ngô Bình nhân cơ hội lao vào Thiên Quỷ Giáo, anh tiến vào một sảnh lớn sau khi đi sâu hơn mười mét. Có rất nhiều tác phẩm điêu khắc trong sảnh chính, tượng ở giữa là cao nhất.
Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy trong pho tượng điêu khắc này có một luồng năng lượng hình người, nó mang theo một luồng khí tức kỳ quái, giống như thần lại giống như quỷ, chắc chắn đây là Thiên Quỷ!
Thiên Quỷ rất mạnh mẽ, anh không dám chọc vào, vì vậy anh lập tức lấy bình luyện thần ra và niệm chú.
Niệm chú được một nửa, cái bình đã phát sáng, luồng khí đáng sợ dần dần tỏa ra.
Pho tượng Thiên Quỷ đột nhiên động đậy, giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình: "Người phàm to gan, sao ngươi dám làm như vậy!"
Đáng tiếc nó chỉ uy nghiêm được một chút, bình luyện thần đã bao phủ lấy nó bằng một lớp ánh sáng vàng. Tiếp theo, ánh vàng kéo Thiên Quỷ vào bình luyện thần.
Lúc này mới bốn giây trôi qua, Ngô Bình lập tức thu hồi bình luyện thần, hô to: "Đi thôi!"
Viêm Dương ngay lập tức lắc hai võ sĩ Quỷ ra xa vài trăm mét, sau đó mang theo Ngô Bình bay lên không trung, lên đến đỉnh núi ngay lập tức. Khi đi ngang qua Lâm Nhu, anh đưa tay kéo cô ấy lên tấm da người, hai người cùng nhau rời đi.
Khi hai võ sĩ Quỷ hoàn hồn lại, không thể tìm thấy Viêm Dương nữa, vì vậy họ lao vào Thiên Quỷ Miếu. Họ không khỏi sửng sốt, lập tức đưa ra tín hiệu cảnh báo.
Lần này trở lại Á Mã, Ngô Bình đã chọn cưỡi lên Nhân Bì, đi nhanh hơn cả máy bay.
Chưa đến chín giờ, anh và Lâm Nhu trở lại trụ sở của Hắc Thiên Giáo. Lúc này còn một giờ nữa mới đến cuộc đàm phán với Thiên Quỷ Giáo nên Ngô Bình đã yêu cầu thuộc hạ chuẩn bị trước.
Khi vào phòng, anh đeo mặt nạ Hắc Thiên và nói: "Thần Hắc Thiên, con Thiên Quỷ này có thể đổi được gì?"
Bình luyện thần vừa quay trở lại không gian Hắc Thiên liền bị thần Hắc Thiên lấy đi, hiện tại Ngô Bình có thể chọn đồ.
Thần Hắc Thiên: "Miễn cưỡng có thể dùng được. Tính cả nó, ta đã có sáu hồn phách mạnh mẽ, còn thiếu ba cái cuối cùng, khi nào ngươi hiến tế ba hồn phách cuối cùng đó?"
Ngô Bình: "Yên tâm, cứ phải từ từ".
Thần Hắc Thiên: "Con Thiên Quỷ này có một chút thần tính, cũng không tệ, đây là đồ vật ngươi có thể lấy, tự lựa chọn đi".
Trước mặt Ngô Bình, có hàng trăm đồ vật trôi nổi, anh nhìn thấy ngay một chiếc xương thú hình kiếm, bên trong có hàng trăm triệu phù văn tiên thiên biến hóa khó lường, chúng đan xen vào nhau thành một luồng thần quang.
Anh hỏi: "Đây là cái gì?"
Thần Hắc Thiên: "Đây là thần phù tiên thiên do vua của các loài thú ở sa mạc cổ xưa hình thành sau khi hiểu được quy luật của trời đất. Nếu ngươi đủ thông minh và có đủ thời gian, ngươi có thể lĩnh hội những thứ tuyệt vời từ nó".
Ngô Bình: “Vật quý như vậy, ngươi bằng lòng lấy ra để ta chọn sao?”
Thần Hắc Thiên: "Thứ này không có tác dụng gì với ta, ta không thể lĩnh hội được".
Ngô Bình: "Ngươi không được, người khác cũng không được sao?"
Thần Hắc Thiên trầm mặc vài giây: "Chủ nhân của xương thú này quá lợi hại, trên lý thuyết, chỉ có người có huyết mạch mạnh hơn so với hắn mới có tư cách lĩnh ngộ phù văn tiên thiên này".
Ngô Bình cười lạnh: "Cho nên nó cũng vô dụng đối với ta, đúng không?"
Thần Hắc Thiên: "Không thể nói như vậy, dù sao cũng là truyền thừa của huyết mạnh mạnh nhất thời cổ đại, giá trị tương đối cao".