Ngô Bình: "Có bao nhiêu người?"
Mộc Thiên Tuyết: "Lực lượng chủ yếu là Kim Giáp vệ của phụ hoàng tôi. Ba nghìn vệ binh đều là cao thủ, sức mạnh của thống lĩnh Kim Giáp vệ cũng rất mạnh. Ngoài ra, Trấn Bắc Vương và Bình Nam Vương cũng không đầu hàng hoàng đế mới. Không chỉ vậy, có một số cơ quan tình báo đang trong trạng thái ngủ đông nằm rải rác ở các nơi trong hoàng triều".
Ngô Bình: "Có nhiều thế lực ủng hộ như vậy, tại sao phụ hoàng cô lại bị phản tặc hại chết?"
Mộc Thiên Tuyết thở dài, "Bởi vì một người".
Ngô Bình: "Ồ, ai vậy?"
"Hoàng quý phi Long Khởi Lan", ánh mắt Mộc Thiên Tuyết tràn đầy hận thù: "Năm đó hậu cung ba nghìn mỹ nữ, phụ hoàng tôi chỉ sủng ái mình ả. Ai ngờ ả lại là con cờ mà kẻ phản tặc gài bên cạnh phụ hoàng tôi. Long Khởi Lan lợi dụng sắc đẹp tuyệt trần hại chết mẹ tôi, còn khiến phụ hoàng tôi cách chức rất nhiều trung thần. Chỉ mấy năm sau, trong triều toàn là kẻ gian thần, quốc gia sao có thể không loạn?"
Thực ra Ngô Bình không nghĩ như vậy, hiển nhiên là hoàng đế cũ không tu hành đến nơi đến chốn, một vị quân vương đủ tư cách sẽ không bị mỹ nhân ảnh hưởng.
Mộc Thiên Tuyết: "Bệ hạ, chúng ta hãy đến khu vực phía tây để liên lạc với Kim Giáp vệ trước".
Kim Giáp vệ được biết đến là đội quân tinh nhuệ nhất, mạnh mẽ nhất trong hoàng triều Thiên Hành, vị hoàng đế tiền nhiệm đã mang Kim Giáp vệ tiến vào cung điện của nước địch, bắt sống hoàng đế của đối phương, điều này đã làm chấn động Hồng Hoang.
Hai người đi tới phía tây hoàng triều Thiên Hành, nơi này chiếm 1/7 diện tích hoàng triều Thiên Hành, là một trong các khu vực trù phú nhất hoàng triều Thiên Hành, cây cỏ tươi tốt, thủy lợi phát triển. Hiện nay, các châu phía tây đều nằm dưới sự kiểm soát của Kim Giáp vệ.
Tuy hoàng đế mới lên ngôi nhưng lại không thể đặt chân đến phía tây nửa bước, bởi vì nơi này có Kim Giáp vệ và 300.000 tinh binh, lực lượng mà Kim Giáp vệ đã tích lũy nhiều năm.
Những binh sĩ tinh nhuệ này đều là Kim Giáp Vệ vệ đã nghỉ hưu, thực lực còn mạnh hơn so với Kim Giáp vệ tại ngũ, bởi vì bọn họ đã tu luyện thời gian dài hơn.
Thành Lăng Phong là thành trì lớn nhất biên giới phía tây, còn gọi là Tây Kinh, trước kia từng là thủ đô, giờ cũng chỉ đứng sau thành phố lớn nhất là hoàng thành, dân số hơn trăm triệu người.
Trên con đường thành Lăng Phong, Ngô Bình và Mộc Thiên Tuyết hòa vào dòng người. Trước khi tiếp xúc với Kim Giáp vệ, cần phải tìm hiểu tình hình biên giới phía tây và thành Lăng Phong.
Đường phố rất rộng rãi náo nhiệt, ngựa xe tới lui như mắc cửi, thương nhân nhiều như mây, hai bên có các sạp hàng bán đồ, các cửa hàng hai bên làm ăn rất tốt.
Ngô Bình cười nói: "Nơi này náo nhiệt thật".
Mộc Thiên Tuyết nói: "Nơi phồn vinh như thế này cũng không cần trị vì gì, chỉ cần không đàn áp người dân là tự khắc sẽ phồn vinh".
Đang nói thì đột nhiên có người hét lên : "Cậu Hổ đến rồi!". Cả con phố bỗng loạn cả lên, đặc biệt là các cô gái trẻ xinh đẹp vội vàng trốn vào trong ngõ hoặc trong các cửa hàng, không dám lộ diện.
Có một số sạp hàng còn trực tiếp thu sạp chạy mấy, cứ như phía sau có thứ gì đó rất đáng sợ sắp xuất hiện.
Ngô Bình khẽ nhíu mày, anh đến trước một sạp bán rau, hỏi: "Chú ơi, sao chú không chạy?"