Ngô Bình nhíu mày: “Nơi này không có ai quản sao?”
Lãnh Thanh Huy: “Ở Nhân Hoàng Giới, ai có thực lực mạnh thì chính là đạo lý! Tuy thực lực cậu không yếu, nhưng nếu bị đám người này vây đánh, cậu nghĩ cậu có phải đối thủ hay không?”
Ngô Bình không đáp, mà hỏi anh ta: “Anh Lãnh, tôi phát hiện tu sĩ ở Nhân Hoàng Giới, tu vi đều không hơn Bí Cảnh lục trọng”.
Lãnh Thanh Huy gật đầu: “Không sai. Có vô số tu sĩ tiến vào Nhân Hoàng Giới đều phát hiện, tu sĩ trên Bí Cảnh tầng sáu rất khó tồn tại ở Nhân Hoàng Giới. Mà tu vi quá thấp thì rất dễ bị người khác chèn ép. Vì vậy dần dần, tu sĩ vào Nhân Hoàng Giới, đa số đều là tu sĩ từ Bí Cảnh tầng ba đến Bí Cảnh tầng năm”.
Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy”.
Cậu cũng không vội đi mua dược liệu nữa mà chỉ nói: “Lên núi dạo xem xem có thể thu hoạch được gì không”.
Tử Hi nói: “Năm người chúng ta cùng nhau hành động, như vậy tương đối an toàn”.
Ý lời này, có nghĩa nếu hành động một mình ở Đỉnh Thần Nông thì có khả năng sẽ bị người khác tính kế.
Thật ra Ngô Bình muốn hành động một mình, nhưng nghĩ đến mấy người Tử Hi đều có ý tốt đối với cậu, nên quyết định vẫn cùng nhau lên núi.
Lãnh Thanh Huy chọn một con đường, năm người cùng lên núi. Đi chưa bao xa, bọn họ đã cảm nhận được sau lưng có người theo đuôi. Lãnh Thanh Huy bỗng quay người nói: “Anh bạn, tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách”.
Trên Đỉnh Thần Nông này sương mù dày đặc, cách hơn mười mé đã không thấy rõ người. Lãnh Thanh Huy nói xong, trong sương mù có mấy người đi ra, bọn họ mặc quần áo màu đen, trên góc áo có thêu hình đầu lâu khô màu trắng, vẻ mặt ai cũng tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo.
“Ngại chúng tôi đi gần thì các anh cút xa ra đi!”, một người trong đó trầm giọng nói, rõ ràng không có ý tốt.
Tuy Lãnh Thanh Huy tức giận trong lòng, nhưng anh ta là người cẩn thận, nhìn thấy dấu hiệu đầu lâu thì không muốn đắc tội, thấp giọng nói: “Chúng ta đi qua bên trái!”
Mấy người Tử Hi gật đầu, năm người không đi theo tuyến đường lúc trước, tránh xung đột với đối phương.
Nhưng Ngô Bình phát hiện, mấy người phía sau cũng thay đổi tuyến đường theo, cứ như vậy đi theo sau bọn họ không xa cũng không gần. Lúc này Lãnh Thanh Huy cũng không nhịn nổi nữa, anh ta quay người lạnh giọng nói: “Này, các anh có ý gì vậy?”
Người lúc nãy lên tiếng lại lạnh lùng nói: “Chẳng có ý gì cả. Đỉnh Thần Nông không phải sản nghiệp của nhà ai cả, chúng tôi muốn đi thế nào thì đi vậy thôi!”
Ngô Bình vẫn đang nghĩ hái dược liệu thế nào, nhưng mấy người phía sau này lại không để yên, ức người quá đáng. Cậu không nói lời này, vươn người nhảy lên, sau đã đáp xuống trước mặt người lên tiếng kia.
Người này tay chống ngang eo, khẽ cười nham hiểm: “Thế nào, muốn ra tay?”
“Phù!”
Chữ “tay” vừa dứt thì nắm quyền của Ngô Bình đã đánh vào mặt anh ta, người này bị đánh bay mấy chục mét, lăn tròn xuống chân núi. Những người khác chưa kịp phản ứng cũng bị Ngô Bình hai cước đá bay.
Cậu ra tay rất nặng, mấy người này đều lăn xuống núi như từng tảng đá, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màng sương.
Vỗ vỗ tay, cậu quay về vị trí cũ, nói: “Tiếp tục lên núi”.
Mấy người Tử Hi đều ngơ ngác, mấy người đến từ Bạch Cốt Giáo lúc nãy, thực lực đều không yếu! Cứ vậy đã bị cậu giải quyết nhanh chóng?
Lãnh Thanh Huy hít sâu một hơi, giơ ngón cái với Ngô Bình: “Anh Ngô, bái phục!”
Tử Hi nhếch miệng cười, nói: “Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của cậu Ngô rồi”.
Ngô Bình: “Quá khen rồi, cái khác thì tôi không được, nhưng đánh nhau thì rất ra gì”.
Lãnh Thanh Huy: “Có cao thủ như anh Ngô đây, chúng ta cứ thỏa mái đi, đi lên lưng chừng núi thử vận may”.
Ngô Bình không hiểu bèn hỏi: “Lúc trước các anh không định đi đến khu vực lưng chừng núi sao?”
Tử Hi giải thích: “Ở lưng chừng núi có rất nhiều linh dược quý, nhưng cũng rất nguy hiểm, bình thường chỉ người có cấp bậc đệ tử tinh anh mới dám đến bên đó. Chúng tôi vốn không có gan đi, nhưng có cậu Ngô đây thì chúng tôi có chỗ dựa rồi”.